Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Con gà đất, cây kèn và khẩu súng

    Nhân nghĩ về người thổi kèn trong “Mũi thép” kịch của Nguyễn Vũ

    I.
    Con gà đất bảy màu
    Sống bằng hơi con trẻ
    Hùng dũng gọi mùa xuân
    Mặt trời vàng long lanh trên chợ Gia lạc
    Ngày vui bay trong tiếng gà giòn giã
    Buổi sáng, buổi trưa, buỗi chiều, hối hả
    Ôi tiếng gà đầu năm
    Hạnh phúc tròn trong hơi sữa
    Nồng nàn mùi đất sang xuân
    Những con gà đất không ăn được
    Nó vỡ trên tay, trong giấc ngủ trẻ thơ
    Nó vỡ trên tay, một sự thật, không ngờ
    Mẹ ít tiền không đủ mua con khác
    Hẹn con mùa xuân sau.
    Mùa xuân sau, tuổi thơ đi qua
    Con gà đất của anh không còn gáy nữa
    Hạnh phúc chuyền môi một thằng bé bên nhà
    Cũng tiếng gà, cũng ngày xuân, hối hả…
    Lời mẹ hẹn thành xót xa.

    II
    Thành phố mọc như nấm độc những xnách-ba
    Mỹ và đĩ
    Lưỡi dao găm và đồng đô-la
    Xe nhà binh trút vào đây hối hả
    Một mùa xuân quay cuồng và tan rã
    Một mùa xuân cố trốn một mùa đông
    Những con gà ướt trụi trốn mưa giông
    Anh đến:
    Hai tay nâng một cây kèn
    Một con gà sắt tây mẹ chưa hề hứa hẹn
    Và anh không mong
    Nhưng phải có tiền để không phải mua con gà mà mua sự sống
    Phải có tiền để được đứng ngả ba đường
    Ôi! tiếng kèn giật tròn như một vòng thòng lọng
    Riết lất cổ anh
    Treo anh lên giữa tiếng cười nghiêng ngửa
    Những tiếng kèn
    Nấc lên giữa bốn bức tường địa ngục
    Ngoài cửa kia những em giơ tay gầy chầu chực
    Cuối đường kia rung đất tiếng bom rơi
    Đất nước đau thương giận cho anh điệu nhạc
    Chẳng chia buồn, như một kẻ xa xôi
    Người thổi kèn thấy đời mình xoay trong ống sắt
    Muốn ngắt hơi
    Anh bỗng mơ một con gà bảy sắc
    Nở như hoa trên môi
    Đó là con gà bốn mùa không vở nát
    Gáy dưới mặt trời
    Bằng nhịp thở cuộc đời
    Vang trong xóm mạc
    Những con gà giục mùa sinh sôi…

    III
    Một mùa xuân tiếng đại bác rầm rầm
    Bản hành khúc những binh đoàn giải phóng
    Vút từng không tiếng gió phất cờ sao
    Ôi ngày hội của những người đứng lên đòi được sống
    Những âm thanh ngàn sóng đại dương trào…
    Người thổi kèn nhận phần mình khẩu súng
    Như nhận một chỗ ngồi dưới tay nhạc trưởng
    Chợt hiểu rằng, đây khao khát thẳn sâu
    Mẹ đã hẹn một lần và anh đợi từ lâu
    Anh đã đi từ
    Con gà đất cây kèn và khẩu súng
    Để nhận lấy tình yêu của thuở ban đầu

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)