Vết đêm
[…]
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
[…]
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đêm càng nằm càng đen
Đến khi tắt hết đèn
Vẫn không thoát khỏi ngày hôm nay
[…]
Xa vắng quá bồn chồn đi hỏi cát
Đường đông người đâu nhỉ dấu chân em
Xa vắng quá một mình đi hỏi bến
Người sang đò có dặn sóng gì thêm
[…]
[…]
Chầm chậm chiều
Mục đồng ngồi lưng trâu
Gõ niềm cô liêu
Vào mõ sừng.
Chỉ những lúc gian nguy mới rõ tấm lòng người
hoặc phản trắc, hoặc vô cùng cao cả
tưởng đã quên nhau
tưởng đã thành xa lạ
năm tháng đi qua
kỷ niệm một thời.
lúc bom rơi
khi chiếu đất màn trời…
vẫn người lính – vẫn những người lính ấy;
Mảnh đất miền Trung
những mẹ già run rẩy
cơn bão tràn qua
mưa, lũ mịt mùng…
[…]
Quái vật nào cũng của trời nuôi
khổ thân Tôn Ngộ Không
phải gian nan đối mặt.
Ghét đắng cay cái ác
chỉ liếc qua là biết quỉ, biết người…
thế mà bảy mươi hai phép thần thông
đôi lúc bó tay,
phải vâng lệnh Đường Tăng
lơ mơ bất lực!
[…]
Rời trường y em về với bản
Cả tuổi xuân heo hút phía cổng trời
Đá vẹt mòn dấu chân hằn vách núi
Tiếng trẻ chào đời khỏa lấp nỗi đơn côi
Lũ quét xóa bản làng
Mầm dịch ủ dưới vòng rốn lũ
Thức bám dân cả rừng thiêng không ngủ
Manh áo trẻ nghèo tê tái lòng em
[…]
Xưa mẹ ngại quãng đê cong
Nay con hãnh diện nửa vòng chuyến bay
Đội mơ lên chín cõi mây
Cụng ly toàn rượu mác Tây nhãn Tàu
Tóc đen nhuộm tím nhuộm nâu
Vênh vang lườm nguýt ra dâu nước ngoài
Bữa nào xó bếp nướng khoai
Mà giờ ngọt giọng “bái bai” điệu đàng
[…]
[…]
Đã trở thành giả dối
Những câu thơ ngọt ngào
Đã trở thành tội lỗi
Nếu chỉ ngồi khen nhau
Sống mới khó làm sao
Nữa là còn tranh đấu
Nữa là còn sáng tạo
Nữa là còn yêu nhau.
[…]
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.
[…]