Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Cao Xuân Sơn

Cao Xuân Sơn

Nhà thơ Cao Xuân Sơn sinh năm 1961, quê gốc xóm Phúc Thọ, thôn Vạn Thọ, xã Nhân Bình, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Ông vốn là giáo viên văn, dạy học ở Đồng Nai. Từ 1991 ông về TP. Hồ Chí Minh làm báo rồi làm sách. Là Trưởng Ban đại diện phía Nam Tạp chí Thanh Niên, chủ biên nguyệt san chuyên đề Tuổi trẻ sống đẹp. Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện ông là Giám đốc phụ trách chi nhánh phía Nam Nhà xuất bản Kim Đồng và là tác giả của 12 đầu sách văn học, phần lớn viết cho lứa tuổi thiếu nhi.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Tự tình (Tập thơ, NXB trẻ, TP. HCM 1989)
  • Đêm giã biệt (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1990)
  • Cánh cửa khép hờ (Tập thơ, NXB Văn học, Hà Nội 1994)
  • Ngẫu hứng (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1997)
  • Chuông lá (Tập thơ, NXB Thanh Niên, 1999)
  • Hiệu quả bất ngờ (Tập truyện hài hước, NXB Đồng Nai, 1997)
  • Con chim xanh ngoài ô cửa (Tập truyện ngắn, NXB Đồng Nai, 1987)
  • Chiều mai, trời đừng mưa (Tập truyện ngắn, NXB Trẻ, TP. HCM, 1988)
  • Đường đến lớp (Tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 1998)
  • Hỏi lá, hỏi hoa (Tập thơ, NXB Giáo Dục, Hà Nội 1995, 1997, 1998)
  • Bố vắng nhà (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1997)
  • Chuyện vui về ông Trời (Tập thơ in chung, NXB Thanh Niên, Hà Nội, 1997
  • Con chuồn chuồn đẹp nhất (Tập thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2010)

    • Biển


      […]

      Biển dẫu trong tầm tay
      Biển vẫn ngoài tầm mắt
      Bãi bờ ơi, mất hút cánh buồm rồi
      Em còn đó hay đã ngoài xa khuất
      Chiếc vỏ ốc bảy màu mới đó, thốt nhiên rơi…

      Cứ ước muốn, em ơi, ngày tóc ta bạc xóa
      Lồng ngực này vỡ tung đôi cánh trắng thần tiên
      Trái tim nhỏ suốt đời vương nợ biển
      Hóa chim hải âu lành vỗ gió hướng vô biên.

    • Hai phiên tòa


      […]

      Mà nghe chuyện chị hàm oan, thương thầm
      Nhói lòng tôi, nỗi đau câm
      Nỗi đau con kiến kiện nhầm củ khoai
      Biết tìm ai?
      Biết mong ai?
      Ngước trông, trời vẫn nằm ngoài tiếng kêu
      Người như chị, hẳn còn nhiều
      Tôi quen mượn tiếng bọt bèo… dửng dưng

      […]