Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Huy Cận


  • Ngậm ngùi


    Nắng chia nửa bãi, chiều rồi…
    Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
    Sợi buồn con nhện giăng mau,
    Em ơi! Hãy ngủ, anh hầu quạt đây.
    Lòng anh mở với quạt này,
    Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
    Ngủ đi em, mộng bình thường!
    Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ…

    [….]

  • Trò chuyện với kim tự tháp


    […]

    – Nhưng rồi sao, Kim tự tháp ngàn năm?
    – Trong lòng tôi một xác ép vua nằm;
    Dưới chân tôi vạn thần dân chết lụi.
    Vua muốn thắng thời gian vòi vọi
    Nằm yên trong giấc đá, kín bưng.
    Suốt đời vua lo chỗ ngủ cuối cùng,
    Ôm cái chết mong thắng dần cái chết.
    Thời gian thổi, hồn vua không sợ rét;
    Mặt trời quay, trục tháp chẳng mòn xoay.
    Vua ngủ yên nhưng tôi thức đêm ngày;
    Cát, cát, cát nổi từng cơn dữ dội,
    Cát thổi đập vào mình tôi nhức nhối.
    Tôi thức vua cho vua biết: giữa trăng sao
    Hạn nằm trong vĩnh viễn chẳng còn bao

    […]

  • Các vị La Hán chùa Tây Phương


    […]

    Các vị ngồi đây trong lặng yên
    Mà nghe giông bão nổ trăm miền
    Như từ vực thẳm đời nhân loại
    Bóng tối đùn ra trận gió đen.

    Mỗi người một vẻ, mặt con người
    Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời
    Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã
    Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.

    Mặt cúi mặt nghiêng, mặt ngoảnh sau
    Quay theo tám hướng hỏi trời sâu
    Một câu hỏi lớn. Không lời đáp
    Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.

    […]

  • Nhớ mẹ năm lụt


    […]

    Vậy đó mẹ ơi, đời của mẹ
    Đường trơn bấu đất mẹ kiên gan
    Nuôi con lớn giữa bao cay cực
    Nước lụt đời lên mẹ cắn răng.

    Năm ấy vườn cau long mấy gốc
    Rầy đi một dạo, trái cau còi
    Trên đầu tóc mẹ thêm chùm bạc
    Lụt xuống, còn vương mảnh nước soi.

  • Gặp chị điên


    […]

    Chị là ai? Đau khổ lắm? Tay ôm
    Bó quần áo rách tươm như giẻ vụn.
    Chị đứng đó, thuyền trôi mất hướng
    Mà bỗng nhiên biển hoá đá mênh mông.
    Hỡi tâm hồn mắc cạn giữa dòng
    Có phải chị còn chờ mong hướng gió ?
    Ai nhìn được trong tâm hồn mờ tỏ,
    Trong não cân đã loang loang lổ vùng đêm ?
    Mắt chị nhìn đâu leo lét ngọn đèn,
    Tôi bất giác nhớ ngày nhật thực
    Bóng tối ăn hoen mặt trời sáng rực.

    […]