Cái roi tre
[…]
Chiều nay bỏ học tôi về
Bố tôi quăng cái roi tre lên trời.
[…]
Chiều nay bỏ học tôi về
Bố tôi quăng cái roi tre lên trời.
Tự nhiên trưa nắng nhớ bà
Nhớ năm chín bảy, cả nhà về đây
Cây hồng xiêm đã chân mây
Cái nhà vất vả dựng xây, bán rồi
Bố cháu lẫn rã, lẫn rời
Hay quên hơn cả cái thời bà quên
Cháu giờ thấm tuổi trung niên
Lênh đênh vỗ mãi
mạn thuyền lênh đênh
[…]
Nhớ thương loang cả bầu trời
Tan mây, hoang gió để Đời xanh hơn
Bỗng dưng – một cánh chuồn chuồn
Trao cho tôi: Một nỗi buồn trong veo…
[…]
Tuổi tôi cắt cỏ ven đê
Những khi đầy gánh lại khe khẽ buồn
Tuổi tôi lúc ngắm hoàng hôn
Lo cho diều giấy vẫn còn trên cao…
Tuổi tôi có lối rẽ vào
Suốt đời bước thấp, bước cao – Tôi tìm…
Bố về đây một hai hôm
Cái bếp thôi dột, cái hòm thôi rung
Ghế bàn thôi chạy lung tung
Ngang tường hai đứa thạch sùng nhìn nhau
Trải chăn, bố gấp Thu vào
Lau bàn, bố trút tào lao xuống gầm
Mấy cành hoa héo, bố cầm
Định thay lọ mới lại ngần ngại, thôi…
[…]
Đêm càng nằm càng đen
Đến khi tắt hết đèn
Vẫn không thoát khỏi ngày hôm nay
[…]
Bạn đi trông cửa không ra cửa
Tôi về nấu cháo lại thành cơm
Ngoài nhà đầy nắng trong dầy khói
Góc nhà hoa héo vẫn còn thơm
Tôi ngồi trên chiếu
Chiếu vá chiếu sờn
Ngụm nước chè chát
Khói đua nhau vờn
Tôi nhắm đôi con mắt
Tôi thu đôi bàn chân
Rốt cuộc trời cũng tối
Đâu cũng đầy bóng râm
Bạn đi tôi ở nhà nằm
Không hay có khách hỏi thǎm dọc đường
Khách là khách đến thắp hương
Đêm qua cành vắng giọt sương sa rồi
Tôi đâu còn nữa là tôi
Tiễn tôi là tiễn một hồi gió bay.
[…]
Ta lên kẻ chợ
Có buôn được đâu
Khi về lúc lắc
Héo mòn một xâu
Qua đò lộn túi
Anh lái gật đầu.