Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Phạm Huy Thông


  • Tiếng địch sông Ô


    […]

    – “Nếu chàng mong còn trở lại đất Hoài Âm.
    Nếu chí xưa, chí nghiêng trời lệch đất,
    Trong trái tim anh hùng chưa tan nát,
    Thì, chàng ơi!
    Đường mênh mông chàng vỗ ngựa ra đi thôi.
    Bằng vì quyến, vì thương thân hèn mọn,
    Mà đễn nỗi chàng đành buông chí lớn,
    Tiện thiếp đây xin khuất bóng trước mặt chàng,
    Cho chàng đi, đi ngang dọc bước ngang tàng,
    Cho phỉ sức cường long nơi hồ hải.”
    Dứt lời, nàng hăng hái,
    Tới bên chàng, cao tuốt lưỡi gươm xanh.
    Rồi tự ải.

    Vẫn âm thầm trong cõi tối mênh mông,
    Địch Trương Lương như ngậm ngùi kể lể,
    Nghẹn lời thương chiếc vong hồn quạnh quẽ,
    Liều theo mây bạt gởi kiếp lênh đênh!
    Như đã dày, đã dạn nỗi điêu linh
    Hạng Vũ như không còn biết đau đớn,
    Mặt gang thép, nỗi u buồn chẳng gợn,
    Chàng nghiêng mình lặng đứng trông người yêu.
    Nhưng… hồn bâng khuâng trong cảnh mộng tiêu điều,
    Chàng còn cố hình dung đôi mắt sáng,
    Đôi mắt sâu xa, và ảo huyền, và xán lạn,
    Mà ngàn thu đành tối mãi tự đêm nay.
    Nên, tuy nhường… không cảm động mảy may,
    Như thản nhiên, như lạnh lùng, như vô giác,
    Mà, ngập ngừng trong khóe mắt,
    Lần đầu tiên, lệ chiến sĩ long lanh.
    Lần đầu tiên, người chiến sĩ đa tình
    Để lệ bạc thầm lăn trên gò má.
    Trong khi tiếng địch thổi, âm thầm và buồn bã,
    Trên Ô giang như khóc lóc nỗi phân ly,
    Càng ngày càng réo rắt, càng lâm ly,
    Càng âm u, càng mơ màng, càng thảm thiết.

    […]