Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Phạm Đình Ân

Phạm Đình Ân

Nhà thơ Phạm Đình Ân nguyên quán ở Nam Định, sinh ngày 2 tháng 10 năm 1946 tại quê ngoại Hà Nam, từng sống nhiều năm ở Thanh Hóa.

Phạm Đình Ân có thơ đăng báo từ rất sớm. Năm 1972, khi mới là sinh viên ra trường, đi thực tế ở các tỉnh miền Trung, ông đã có một chùm thơ in trên tạp chí Tác phẩm mới của Hội Nhà văn Việt Nam. Một trong số đó là bài Đi dọc miền Trung, bài thơ đã gây ấn tượng mạnh trong giới văn nghệ khi đó.

Từ 1969 đến 1979 ông là phóng viên – biên tập viên báo Nhân dân; từ 1980 đến nay là phóng viên – biên tập viên báo Văn nghệ.

Ông là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1993.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Chim khen bé ngoan (thơ, in chung, 1977)
  • Trăng của bé (thơ, in chung, 1977)
  • Sao hôm, sao mai (thơ, in chung, 1985)
  • Tuyển tập thơ viết cho thiếu nhi (nhiều tác giả, 1990)
  • Nắng xối đỉnh đầu (thơ, 1990)
  • Những hoàng hôn ngẫu nhiên (thơ, 1990)
  • Văn học cho thiếu nhi (tuyển tập nhiều tác giả, 1995)
  • Tắc kè hoa (thơ cho thiếu nhi, 1996).

    • Tóc mẹ


      Tóc sâu nhổ giúp mẹ xưa
      Chỉ mươi sợi đục đặt vừa lòng tay
      Năm năm… tháng tháng… ngày ngày…
      Tóc con xanh, tóc mẹ phai nhạt dần.

      Mỗi lần trông mẹ vấn khăn
      Giật mình: Sợi bạc đã ngần ấy sao?
      Một đời sung sướng – khổ đau
      Sương sa bạc xoá tóc đầu rụng vơi.

      Vo vo sợi giắt đầu hồi
      Lang thang sợi rải khắp nơi trong vườn
      Sợi vương vào bát canh cần
      Bữa ăn con nghẹn mấy lần, mẹ ơi!

      […]

    • Sợi tóc


      Em tặng tôi sợi tóc của em
      Rồi ngày tháng vèo trôi em không còn nhớ nữa
      Năm mươi năm sau
      Khi tìm được về chốn cũ
      Tôi gặp một bà già tóc bạc
      Bà chẳng biết tôi
      Tôi tặng bà sợi tóc
      Bà khóc
      Sợi tóc vẫn còn đen…

    • Hoa và em


      Em cầm hoa về
      Em khen đẹp
      Anh hững hờ mà em không biết
      mặt em hồng, hoa có nghĩa gì đâu.
      Anh cầm hoa về
      Chỉ cốt làm theo mọi người và chiều em một chút
      Em cứ khen hoa mà không biết
      em đẹp quá rồi, anh chỉ ngắm em thôi.

    • Những cái giật mình


      Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người
      Tôi giật mình, sững lại:
      Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy
      Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
      Em rõ ràng không có ở đây
      Ai đó giống, mà lại không thể giống
      Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
      được thấy em nhiều ở chốn không em.
      Tôi cất đi những cái giật mình
      Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
      để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
      tôi sẽ tặng em những cái giật mình