Lãng du
[…]
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi…
[…]
Nhà thơ Thảo Phương tên thật là Nguyễn Mai Hương, sinh ngày 28 tháng 10 năm 1949 tại Đoan Hùng, Vĩnh Phú, quê gốc ở Gia Viễn, Ninh Bình.
Chị tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội năm 1975, sau đó về dạy tại trường Phổ thông trung học Cẩm Phả, Quảng Ninh. Từ năm 1977 đến 1983 chị là cán bộ giảng dạy tại khoa Sinh vật, Trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt. Từ 1983 đên năm 1986 là cán bộ Trường Quản lý Kinh tế Trung ương tại Thành phố Hồ Chí Minh, sau đó, chuyển về công tác tại phòng nghiên cứu di truyền học Bệnh viện phụ sản Thành phố Hồ Chí Minh.
Từ sau năm 1987 Thảo Phương công tác tại tạp chí Kiến trúc và đời sống Thành phố Hồ Chí Minh. Chị được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993.
Thảo Phương qua đời ngày 19 tháng 10 năm 2008 sau hai năm chống chọi với căn bệnh ung thư.
Tác phẩm đã xuất bản:
Giải thưởng: Giải ba cuộc thi thơ của Tuần báo Văn nghệ (1989 – 1990) với bài thơ Người đàn bà và tấm khăn choàng.
[…]
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi…
[…]
Em gửi anh bài thơ người khác
Trái tim em đã cạn nguồn
Ngày mai em không làm thơ nữa
Em những tưởng
Tình yêu làm tượng đá rùng mình thức tỉnh
Trong hạnh phúc làm Người…
Hết bàng hoàng rồi
đá trở về bệ cũ
Nét buồn ngưng lại trên môi
Điều có thể
đã trở nên
không thể..!
Nắng lịm trên mắt đá vô tình
Chỉ còn lại hoàng hôn
Và trái tim đau –
không biết mình đau nữa…
[…]
Làm sao về được mùa đông?
Chiều thu – cây cầu…
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá – im lìm – không quẫy.
Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!