Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Võ Văn Trực

Võ Văn Trực

Nhà thơ Võ Văn Trực sinh năm 1936 tại làng Hậu Luật, huyện Diễn Châu, Nghệ An. Năm 1958 ông ra Hà Nội học đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông đã xác định theo đuổi con đường văn chương. Dù ông từng được Bộ Ngoại giao nhận về nhưng cuối cùng vẫn xin được chuyển sang làm việc tại một cơ quan văn hóa.

Năm 1962, ông về làm biên tập viên tại Nhà xuất bản Thanh niên. Năm 1977, ông về làm biên tập viên rồi lên chức Phó tổng biên tập báo Văn nghệ cho đến lúc nghỉ hưu.

Cầm bút từ những năm sáu mươi, ông viết nhiều thể loại: thơ, văn, bút ký và biên khảo. Võ Văn Trực là tác giả nhiều tập thơ trong đó có Trăng phù sa, được giải thưởng Hội văn nghệ Hà Nội năm 1983; nhưng chính hai cuốn tiểu thuyết Chuyện làng ngày ấy (viết năm 1990, in ra bị tịch thu ngay, được nhà xuất bản Lao động tái bản tại Hà Nội năm 2005, và báo Văn học California in nhiều kỳ và xuất bản thành sách năm 2006) và Vết sẹo và cái đầu hói (nhà xuất bản Văn hoá thông tin, Hà Nội, in năm 2006) đã gây ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Tác phẩm:

  • Chú liên lạc đội Xích vệ (1972)
  • Trận địa quê hương (1972)
  • Người anh hùng đất Hoan Châu (1976)
  • Ngày hội của rạng đông (1978)
  • Hành khúc mùa xuân (1980)
  • Trăng phù sa (1983)
  • Tiếng ru đồng nội (1990)
  • Hương trong vườn bão (1995)
  • Giải thưởng:

  • Giải thưởng Hội văn nghệ Hà Nội năm 1983 với tập thơ Trăng phù sa.
  • Giải thưởng Bộ Giao thông Vận tải 1987 với tập bút ký Đèo lửa đèo trăng.

    • Thu về một nửa


      […]

      Anh cầm trên tay tiếng hót chim khuyên
      Đang đọng lại ngọt lừ trong quả chín
      Một nửa quả mùa thu chưa kịp đến
      Còn mịn xanh sắc vỏ đợi bồi hồi.

      Anh cầm trên tay giọt nắng vàng tươi
      Lá lốm đốm thu mới về bỡ ngỡ
      Một nửa màu xanh còn ấm nhựa
      Cuống lá run lưu luyến đậu trên cành.

      […]

    • Chị


      […]

      Chị vẫn thế, với dáng hình mỏng mảnh
      Chân lội bùn, áo bạc mốc phèn chua.
      Nuôi đàn em ăn học lúc còn thơ
      Đến khi lớn rời nhà đi mọi ngả
      Em bước vào cuộc trường chinh vất vả
      Mỗi lần về, chị luộc trứng đùm cơm
      Tiễn em đi đến tận cuối đường thôn
      Rồi đứng lặng, ứa hai hàng nước mắt
      Trong gian khổ, em nhớ về xa lắc
      Một làng quê diệu vợi màu xanh:
      Bóng chị đi mưa đẫm ướt thân mình
      Ruộng nước bạc tái bầm tay cấy lúa
      Bãi mật bên sông cờ hoa mới trổ
      Chị nghiêng mình vun từng gốc ngô xanh
      Nhớ nhung sao là cái nắng hanh hanh
      Nắng xào xạc như những điều tâm sự
      Tháng hai ấm, hoa xoan rơi tím ngõ
      Chị trồng cây, chim sẻ đến từng đàn…

      […]

    • Vĩnh viễn từ nay


      Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
      Con nghĩ thế, nước mắt trào nóng bỏng.
      Đất quá rộng và bầu trời quá rộng
      Con lặng ngồi bé nhỏ giữa hoàng hôn
      Nhìn nuối theo bóng mẹ cuối đường thôn
      Rồi xa hút lẫn trong màu nắng nhạt
      Phía đồng ấy màn chiều giăng man mác
      Nấm cỏ rầu côi cút giọt sương rơi…

      […]

      Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
      Đau đớn thế làm sao con nén khóc!
      Một đời mẹ tám mươi năm khó nhọc
      Mẹ chính là máu thịt của quê hương:
      Là gốc khế tuổi thơ trĩu quả sau vườn
      Cho con biết vị chua tê đầu lưỡi,
      Là mát rợi bờ ao xanh rặng chuối
      Cho lòng con được nếm vị ngọt ngào,
      Là ngọn núi Hai Vai chót vót trời cao
      Cho con thấy cờ bay ngày nổi trống,
      Là bờ bãi ven sông chân trời mơ mộng
      Cho đời con bồi đắp mãi phù sa…

    • Đàn chim di cư hát về rừng cũ


      Thuở chúng tôi ra đi, gió run tím đầu cành
      Lá vàng cuộn mùa đông co lại
      Những mảnh trời cuộn trong lá buồn tê tái
      Đất rộp phồng trắng bạc trận mưa dai.

      Tiếng dế giun ngợi ca lộc đất với sao trời
      Bỗng câm bặt. Đất lại im lìm với đất
      Còn đâu gương mặt mùa thu mỉm cười thơm trái mật
      Còn đâu vũ hội của rừng tung triệu cánh hoa rơi.

      Chúng tôi rùng mình với cảm giác mồ côi
      Ngày hoan lạc chỉ còn nằm trong nỗi niềm thương tiếc
      Mắt đăm đắm hướng phương trời ly biệt
      Mịt mù xa đôi cánh nhỏ mong manh.

      Một đốm nắng minh mang hoài vọng vô hình
      Một thoáng hương thơm mơ hồ cám dỗ…
      Chúng tôi bay qua vạn biển trời lam lũ
      Khát một cánh rừng bày sẵn mọi niềm vui.

      […]

    • Nghĩa địa làng


      Nghĩa địa làng: cồn đất giữa đồng chiêm
      Tháng tám ngập lút tăm, rồi lũ rút
      Cồn đất trồi lên xác xơ cỏ mốc
      Như đầu ai sau trận ốm thương hàn

      Võng vãnh phèn chua ẩm ướt không gian
      Một cồn đất cứ lở rồi lại đắp
      Tiểu sành vỡ nước xô vào bật nắp
      Nắm xương mùn trộn lẫn với bùn đen

      Đã bao lần hài cốt xếp dày lên
      Bao nhiêu cỏ, bao nhiêu tầng thế hệ
      Mảnh đất chật, người đông, chen chúc thế
      Đã chết rồi vẫn cứ phải chen nhau!

      […]