Ăn cơm những ba bát
[…]
Họ không dám nhìn tôi lâu
Cây cỏ cũng cúi đầu
Đá sỏi cũng mềm lòng
Sao lại có những thằng
Ăn cơm những ba bát
[…]
Họ không dám nhìn tôi lâu
Cây cỏ cũng cúi đầu
Đá sỏi cũng mềm lòng
Sao lại có những thằng
Ăn cơm những ba bát
[…]
Người đồng mình thương lắm con ơi
Xa đo nỗi buồn
Cao nuôi chí lớn
Dẫu có làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá (đừng chê đá gập ghềnh)
Ở trong thung (không chê thung nghèo đói)
Ta như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh không kêu cực nhọc
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
[…]
[…]
Gió Bắc Kạn
Bão Phủ Thông
Tuyết đèo Giàng đèo Gió
Bao nhiêu nhớ đuổi theo lên đó
Người đi đành thế rồi
Nhưng trái tim người ơi
Cầm làm sao giữ làm sao bây giờ?
[…]
Con là con trai của mẹ
Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ
Ba mươi tuổi từ mặt trận về
Vội vàng cưới vợ
Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa
Rào miếng vườn trồng cây rau
Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu
Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi
[…]
[…]
Chân đi dép bốn hai vẫn thừa năm ngón
Nhịn đói không kêu
Nhịn khát không kêu
Thiếu ngủ không kêu
Hành quân bốn tháng trời không kêu
Nhớ mẹ quá thì ngồi trên đá
Có lúc khóc không cho ai biết
Trốn ra sông vầy nước
Vẽ lên cát hình thù dãy núi quê hương
Vẽ lên cát mái trường phố huyện
Vẽ lên cát nhà sàn thoáng rộng
Vẽ lên cát người con gái cao cao
Vẽ lên cát thằng bạn đen đen
Vẽ lên cát con nai bú mẹ
Chỉ có cát mới hiểu được lời tôi vẽ
Cát ấm lên tươi tốt dưới nắng vàng
Một con chuồn khớp chớp bay sang
Một chú kiến re re chạy tới
Một cọng cỏ bình yên mát rượi
Ngón tay mềm tôi vuốt tôi thương
[…]
Những năm ở chiến trường
Vẫn bình thường như thế.
[…]