Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tàu đêm

    Tác giả:

    […]

    Toa nêm lúc nhúc hồn oan khốc
    Đèn bão mờ soi chẳng rõ ai
    Ta gọi rụng rời ta thất lạc
    Ta còn chẳng đủ nửa ta đây

    Người bạn đường kia chắc chẳng ngủ
    Thành tàu sao chẳng vỗ mà ca?
    Mai này xô giạt về đâu nữa?
    Đất lạ ơi, đừng hắt hủi ta!

    Đất lạ, người ta sống thế nào?
    Trong lòng có sáng những trăng sao
    Có buồn bã lúc mùa trăn trở
    Có xót thương người qua biển dâu?

    […]

  • Hoài cảm trên Hải Vân quan

    Tác giả:

    […]

    Buổi tầm dương
    Thuở sông xa một dải như cuồng. Vành vạnh biếc.
    Ngựa lao nhanh vó quạnh.
    Bờm sóng dựng
    Ồ! Bờm sóng lả!
    Trắng xoá hồn chim kêu lạc giọng
    Mà lòng vừa nhuốm mầu lữ thứ
    Chốn quan san…
    đẹp xót xa đưa!…

    Còi tàu thét rực rỡ
    Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
    thở nồng hoa nhiệt đới

    […]

  • Nửa đêm

    Tác giả:

    […]

    Nghĩ đến ngày mai một sớm mai hồng
    Kẻ ở thành phố sửa soạn tâm hồn
    Ngoài sân ga có người và đường sắt song song
    Đầu máy sẽ ló ở khúc quanh đưa tới
    Tàu nào qua biên giới đã sang
    Những người bước xuống thân thể nhiều năm nói
    Kẻ ở quê hương cười đón buồn như sương
    Những lời trao, những tiếng nức, những vòng ôm, những thoáng hôn
    Chiếc xe ngựa bâng khuâng vào thành phố

    […]

  • Tiếng hát con tàu

    Tác giả:

    […]

    Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
    Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa,
    Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
    Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa.

    Con nhớ anh con, người anh du kích
    Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
    Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
    Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con.

    Con nhớ em con, thằng em liên lạc
    Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
    Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
    Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư.

    Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
    Năm con đau, mế thức một mùa dài.
    Con với mế không phải hòn máu cắt
    Nhưng trọn đời con nhớ mế ơn nuôi.

    Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
    Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
    Khi ta ở, chi là nơi đất ở
    Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

    Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
    Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng,
    Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
    Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương.

    […]