Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Hoa xương rồng nở

    Tác giả:

    Biết rằng em đã xa xôi
    Nhớ em lại nhớ cái thời chăn trâu
    Chiều mưa, tàu chuối che nhau
    Thoắt thôi em đã thành dâu nhà người…
    Biết là em quá xa rồi
    Cớ chi dạ cứ bồi hồi nôn nao
    Cõi riêng nào có nguôi nào
    Chiều nay anh lại rẽ rào lần sang
    Bời bời ngọn gió ngổn ngang
    Hoa xương rồng vẫn nở vàng lối xưa
    Ngõ tre nghe lá đổi mùa
    Bóng em khuya sớm, nắng mưa đi về
    Mẹ cười, mắt bỗng đỏ hoe
    Anh ngồi nghe gió thổi se lá vườn…

    […]

  • Điều anh không biết

    Tác giả:

    Riêng điều ấy không bao giờ anh biết
    Có một lần em lỡ hẹn với anh
    Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
    Em đến gần cánh cửa xanh hé mở…

    Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ
    Đôi chân em sao khó bước qua
    Chỉ một bước thôi là hết cách xa
    Anh gần lắm… phía bên kia đôi guốc

    […]

  • Người đàn bà đến với đời anh sau em

    Tác giả:

    […]

    Anh của em ơi
    Em biết không thể níu giữ nữa rồi
    Khi em nhìn vào mắt anh sâu thẳm
    Em không còn giữ được ngọn lửa chính em đã thắp
    Không đâu, lời oán trách
    Dù anh đi, mang của em hạnh phúc theo mình
    Chút hi vọng vỡ tan thành đau nhức
    Kỷ niệm trĩu ngực trời đêm.
    Tình yêu ấy liệu có thể lãng quên
    Em đánh rơi tim mình vào quá khứ
    Chỉ xin gửi anh một lời nhắn nhủ
    Đừng làm đau khổ người đàn bà đến với đời anh sau em!

  • Vâng

    Tác giả:

    […]

    Có người trong gió rét mùa đông,
    Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng.
    Còn bảo: “- Đường len đi vụng quá!
    Lần đầu đan áo kiểu đàn ông.”

    Vâng, chính là cô chưa yêu ai,
    Lần đầu đan áo kiểu con trai
    Tôi về thu cả ba đông lại,
    Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.

  • Thơ gửi người tình cuối cùng

    Tác giả:

    […]

    Em sập cửa lại rồi
    Tôi đã nhận bao cái tát
    Của đời của bạn thân
    Em sập cửa lại rồi
    Tôi còn gì mà đau khổ nữa
    Chỉ biết tự mỉm cười
    “Chuyện như trong tiểu thuyết”
    Nhưng giờ đây một mình
    Như kẻ yếu hèn tôi bỗng khóc
    Ngoài kia sông Hồng mênh mông nước xiết
    Những cánh đồng nằm trong lũ lụt
    Những xóm làng tan hoang
    Những người chết đuối
    Những đê cao tưởng không gì phá nổi
    Bây giờ tan vỡ trong đêm
    Tôi còn gì mà đau khổ nữa em

  • Người con gái ở lầu hoa

    Tác giả:

    Nhà nàng ở gốc cây mai trắng,
    Trên xóm mai vàng dưới đế kinh.
    Có một buổi chiều qua lối ấy,
    Tôi về dệt mãi mộng ba sinh.

    Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng.
    Hồn tôi là cả một lời van.
    Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
    Ai có yêu đương chả vội vàng?

    Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều,
    Hồn tôi còn có được bao nhiêu?
    Tôi đi sợ cả lời tôi nói,
    Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu.

    Nàng có bao giờ nghĩ đến không?
    Không, nàng đan áo suốt mùa đông,
    Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa,
    Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!

    […]

  • Thôi nàng ở lại…

    Tác giả:

    […]

    Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
    Trọn đời làm một kẻ vô duyên,
    Trọn đời làm một thân cô lữ,
    Ở mọi đường xa, ở mọi miền…

    Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
    Bắt bóng chim xa tận cuối trời.
    Có lẽ ngày mai đò ngược sớm,
    Thôi nàng ở lại để… quên tôi.