Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Thuyền và biển

    Tác giả:

    […]

    Chỉ có thuyền mới hiểu
    Biển mênh mông nhường nào
    Chỉ có biển mới biết
    Thuyền đi đâu, về đâu

    Những ngày không gặp nhau
    Biển bạc đầu thương nhớ
    Những ngày không gặp nhau
    Lòng thuyền đau – rạn vỡ
    Nếu từ giã thuyền rồi
    Biển chỉ còn sóng gió”

    Nếu phải cách xa anh
    Em chỉ còn bão tố.

  • Tiếng gà trưa

    Tác giả:

    Trên đường hành quân xa
    Dừng chân bên xóm nhỏ
    Tiếng gà ai nhảy ổ:
    “Cục… cục tác cục ta”
    Nghe xao động nắng trưa
    Nghe bàn chân đỡ mỏi
    Nghe gọi về tuổi thơ

    Tiếng gà trưa
    Ổ rơm hồng những trứng
    Này con gà mái tơ
    Khắp mình hoa đốm trắng
    Này con gà mái vàng
    Lông óng như màu nắng.

    […]

  • Tre Việt Nam

    Tác giả:

    Tre xanh
    Xanh tự bao giờ
    Truyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
    Thân gầy guộc, lá mong manh
    Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi
    Ở đâu tre cũng xanh tươi
    Cho dù cát sỏi đá vôi bạc màu
    Có gì đâu, có gì đâu
    Mỡ màu ít chất dồn lâu hoá nhiều
    Rễ siêng không ngại đất nghèo
    Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
    Vươn mình trong gió tre đu
    Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
    Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
    Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm

    […]

  • Bếp lửa

    Tác giả:

    […]

    Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
    Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
    Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
    Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
    Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
    Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
    Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
    Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
    Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
    Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!

    Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
    Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
    Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
    – Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?

  • Bài thơ về tiểu đội xe không kính

    Không có kính không phải vì xe không có kính
    Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
    Ung dung buồng lái ta ngồi,
    Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng

    Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
    Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
    Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
    Như sa, như ùa vào buồng lái

    […]

  • Nguyễn Văn Trỗi

    Tác giả:

    […]

    Việt Nam xứ sở thần tiên
    Bốn mùa một sắc trời riêng đất này
    Xóm làng, đồng ruộng, rừng cây
    Non cao gió dựng, sông đầy nắng chan
    Sum sê xoài biếc, cam vàng
    Dừa nghiêng cau thẳng hàng hàng nắng soi
    Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
    Như sông, như núi, như người Việt Nam
    Đầu trời ngất đỉnh Hà Giang
    Cà Mau cuối đất mỡ màng phù sa
    Trường Sơn chí lớn ông cha
    Cửu Long lòng mẹ bao la sóng trào
    Mặt trời ánh sáng tự hào
    Dáng đi cũng lấp lánh màu tự do
    Bốn ngàn năm dựng cơ đồ
    Vạn năm từ thuở ấu thơ loài người
    Ôi Việt Nam! Việt Nam ơi!
    Việt Nam, ta gọi tên Người thiết tha.

  • Trở về quê nội

    Tác giả:

    […]

    Ta có ngờ đâu em ta đấy
    Dưới mái lều kia em đã lớn lên
    Em đẹp lắm như mùa xuân bừng dậy
    Súng trên vai cũng đẹp như em
    Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
    Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng?
    Ta yêu giọng em cười trong trẻo
    Ngọt ngào như nước dừa xiêm
    Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
    Dịu dàng như những nàng tiên
    Em là du kích, em là giao liên
    Em chính là quê hương ta đó
    Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương

    […]

  • Nhớ cơn mưa quê hương

    Tác giả:

    Quê nội ơi
    Mấy năm trời xa cách
    Đêm nay, ta nằm nghe mưa rơi
    Nghe tiếng trời gầm xa lắc…
    Cớ sao lòng thấy nhớ thương.
    Ôi cơn mưa quê hương
    Đã ru hát hồn ta thuở bé,
    Đã thấm nặng lòng ta những tình yêu chớm hé.
    Nghe tiếng mưa rơi trên tàu chuối, bẹ dừa,
    Thấy mặt trời lên khi tạnh những cơn mưa.
    Ta yêu quá như lần đầu mới biết
    Ta yêu mưa như yêu gì thân thiết
    Như tre, dừa, như làng xóm quê hương.
    Như những con người biết mấy yêu thương.

    […]

  • Dừa ơi

    Tác giả:

    Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ
    Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ
    Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió
    Tôi hỏi nội tôi: “Dừa có tự bao giờ?”

    Nội nói: “Lúc nội còn con gái
    Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân
    Đất này xưa đầm lầy chua mặn
    Đời đói nghèo cay đắng quanh năm”

    […]

  • Khoảng trời – hố bom

    Chuyện kể rằng: Em, cô gái mở đường
    Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
    Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
    Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
    Ðánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom…

    Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
    Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
    Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
    Tình yêu thương bồi đắp cao lên…

    […]