Hoàng hương
[…]
Hoàng lan ửng màu khi em vấn lại đêm
Làn hương trinh nguyên
Vẫn nằm mơ trong nếp tóc
Em náu hoàng hoa từ muôn kiếp trước
Nên kiếp này em ủ một làn hương
[…]
[…]
Hoàng lan ửng màu khi em vấn lại đêm
Làn hương trinh nguyên
Vẫn nằm mơ trong nếp tóc
Em náu hoàng hoa từ muôn kiếp trước
Nên kiếp này em ủ một làn hương
[…]
[…]
Một ngôi sao ta bao giờ lặng lẽ
Long lanh in lên một góc trời chiều
Cây xanh biếc
Phố phường ơi, im nhé!
Im mọi tiếng bán mua, im mọi lời đắt rẻ
Nghe thanh trong bài hát mới của đời
Anh hộ đội, trên vai, con búp bê nhỏ bé
Và ngôi sao đang ở tuổi lên mười.
Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
[…]
Người con gái hôm nay mặc quần rách
vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
lành và rách đều vô cùng trong sạch
bởi vì là lành rách cũng long lanh
[…]
Cây trơ cành héo hắt,
Se sắt bóng thời gian.
Ngọn gió hoang lay nhẹ cánh lá vàng
Còn lưu luyến trên thân đàn vỡ nát.
Bây giờ ngựa về tàu khác
Một mình anh ôm câu hát
Đi tìm bóng núi ngày xưa
Bây giờ không còn cơn mưa
Hai đứa đội chung tàu lá
Bây giờ không còn mùa hạ
Góc chiều đỏ chín chờ mong
Bây giờ em đã theo chồng
Lên núi phát nương tra lúa
Bây giờ buông hờ nỗi nhớ
Anh lang thang giữa loài người
[…]
Có phải năm nào xưa không em
Mùa xuân hoa nở đỏ bên thềm
Em như con bướm vàng bay mỏi
Đậu xuống lòng anh rung nắng im
[…]
[…]
Ai chết đó! Nhạc buồn chi lắm thế
Chiều mồ côi đời rét mướt ngoài đường
Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương
Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?
Từng tiếng lệ ấy mộng sầu úa lá
Chim vui đâu? Cây đã gãy vài cành
Ôi chiều buồn! Sao nắng quá mong manh
Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy?
[…]
[…]
Những khi nắng đổ mưa òa
Hãy làm một hạt phù sa lắng bồi!
Em là gió chướng vào tôi
Thổi tung ra biển quãng đời nhớ quên
Bàn tay nâng bàn tay êm
Ngỡ là chiếc lá những đêm đợi chờ
Em còn vương với câu thơ
Thời gian xếp gấp bên bờ mắt đen.
[…]
[…]
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi! Thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
Con đi năm ấy tháng tư
Lúa chiêm xấp xỉ, giỗ từ tháng ba.
Con đi quạnh cửa, quạnh nhà
Cha già đập lúa, mẹ già rũ rơm.
Cha giã gạo, mẹ thổi cơm
Có con, con vắng, ai làm thay cho?
Con dan díu nợ giang hồ
Một mai những tưởng cơ đồ làm nên.
Ai ngờ ngày tháng lưu niên
Đã không gọi chút báo đền dưỡng sinh,
Lại mang ân ái vào mình
Cái yêu làm tội, làm tình cái thân.
Bó tay như kẻ hàng thần
Chán chường như lũ tàn quân lìa thành.
Mẹ cha thì nhớ thương mình
Mình đi thương nhớ người tình xa xôi …
[…]
Khi nhớ đến em, anh gọi tên người khác
Làm như em chưa hề có ở trên đời
Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
Anh gọi tên người nào là người đó hắt hơi
Ôi, cái nhớ bật lên thành tiếng gọi
Anh đã phải nén đi, đau đớn biết chừng nào
Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong huyền thoại
Không ai được làm ồn, không ai được xôn xao