Tự khúc
[…]
Tình yêu có gì?
– Có hai người ở bên cửa sổ
Một người đứng yên một người đổi chỗ
[…]
[…]
Tình yêu có gì?
– Có hai người ở bên cửa sổ
Một người đứng yên một người đổi chỗ
[…]
[…]
sáu mươi ngày quyết liệt
từng thềm gạch từng tấc đất
tiếng xung phong tiếng thét rung trời
địch từ Đồn Thuỷ kéo lên
từ Cửa Bắc xông ra
pháo đào Láng quân ta bắn xuống
Cầu Gỗ Hàng Đường Cửa Nam Hàng Bột
Ô Cầu Dền, nhà thương Vọng, Hàng dầu Sen
giặc máy bay xe tăng
ta súng trường chai cháy
giặc chiếm nhà ngoài, ta xông ra chiếm lại
giặc lên gác hai ta gỡ mái nhào vào
Định ở Bắc Bộ phủ
Thực ở Giảng Võ
và bao người đã ngã không tên
bác hàng rong chợ Đồng Xuân
vung đòn gánh đuổi thù quanh phản thịt
anh bán vé chết trong toa xe điện
bác đưa thư già tóc bạc
trên thềm nhà bưu điện hy sinh
túi thư chưa kịp gửi khoác bên mình
tiểu đội nữ cứu thương
ngã xuống miệng còn ca hát
những cô gái Ngọc Hà Lãng Bạc
những mẹ già Lai Xá Thụy Khuê…
[…]
Anh đã đến phải không?
Vào một ngày nhiều gió
Giẫm lên rất nhiều mảnh vỡ
Vượt qua rất nhiều gai chông
Anh đã đến phải không?
Thuở mắt em còn trong như nước
Thấy chân trời phía trước
Một bình nguyên hoa hồng
Anh đã đến phải không?
Trên cỗ xe cổ tích
Giọt mưa nào cũng thành nốt nhạc
Tia nắng nào cũng hóa kim cương
[…]
Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ đuợc mảnh trăng chiều trên tay,
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.
Sông Thương như gỗ hóa trầm
Mùi hương để vết tím bầm trên da.
Sông thương từ buổi em xa
Tay anh quờ xuống hóa ra bị chàm.
Em đi như chim về ngàn
Để rơi một cánh hoa tan nát chiều.
[…]
[…]
Tôi biết em thầm vẫn hẹn tôi
Sáng nay phượng rụng hết hoa rồi
Và em sửa soạn (thay vào đó?)
Một chút son hồng trên nét môi
[…]
[…]
Người đi về giữa con đường
Xin cho tôi biết cội nguồn tôi đâu?
Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề
Ý sầu lên vụt tới sao Khuê
Quý thay giây phút gần tương biệt
Vương vấn người đi với kẻ về
[…]
[…]
Cỏ biếc sông Yên sóng mấy bờ
Dâu Tần mơn mởn dệt xanh tơ
Tuyết sương tỏa lạnh trời quan tái
Ai trách xuân phong quá ỡm ờ?
Ngựa hý quân reo giữa lạnh lùng
Trên yên thảo hịch cuối ngày đông
Hương xuân đâu ngợp mùi đao kiếm
Sắc pháo bay trong sắc máu hồng?
[…]
Có một ngày em không yêu anh
Em đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Anh chưa từng thấy bao giờ
Em sẽ có cái cười
Bằng ánh sáng của cái hôn khác
Có nỗi buồn
Bằng mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có được bao giờ…
[…]
[…]
Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đẫm quá trăng sao lại nhoà
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật đàn bà với anh
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm.