Bản thân
[…]
Ngồi trông cổ tích bay vèo
Muông đi thú lại rừng treo mối sầu
Rụng dần thôi rụng về đâu
Chơ vơ miếu cổ ôm đầu tượng thưa.
Ngồi trông tóc trắng từng giờ
Chân nhang bụi mọc ta thờ một ta.
[…]
Ngồi trông cổ tích bay vèo
Muông đi thú lại rừng treo mối sầu
Rụng dần thôi rụng về đâu
Chơ vơ miếu cổ ôm đầu tượng thưa.
Ngồi trông tóc trắng từng giờ
Chân nhang bụi mọc ta thờ một ta.
[…]
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi! Thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
Con đi năm ấy tháng tư
Lúa chiêm xấp xỉ, giỗ từ tháng ba.
Con đi quạnh cửa, quạnh nhà
Cha già đập lúa, mẹ già rũ rơm.
Cha giã gạo, mẹ thổi cơm
Có con, con vắng, ai làm thay cho?
Con dan díu nợ giang hồ
Một mai những tưởng cơ đồ làm nên.
Ai ngờ ngày tháng lưu niên
Đã không gọi chút báo đền dưỡng sinh,
Lại mang ân ái vào mình
Cái yêu làm tội, làm tình cái thân.
Bó tay như kẻ hàng thần
Chán chường như lũ tàn quân lìa thành.
Mẹ cha thì nhớ thương mình
Mình đi thương nhớ người tình xa xôi …
[…]
[…]
Mắt rưng rưng, dò đọc từng dòng
Gặp điệp khúc Tháng Hai năm Bảy chín
Lời vĩnh biệt nhói trời Pha Long.
[…]
Đêm dài chưa qua hết
Thì mẹ đã dậy rồi
Ngọn lửa hồng cửa bếp
Mẹ nhen trước mặt trời
Những vì sao xa xôi
Run trong làn sương sớm
Đã có bình nước ấm
Ủ chờ con trên bàn
Có nắng trời tỏa lan
Khi con bừng tỉnh giấc
Làm sao con biết được
Ngày bắt đầu từ đâu?
[…]
[…]
Anh thương Hà Nội mồ côi
Cây bàng lá đỏ của thời còn nhau
Nên hồn chẳng đi được đâu
Hình như nhóc ở bên cầu đợi anh
Ừ con gái của Hà Thành
Dù đi lòng vẫn loanh quanh quê nhà
Dù Paris ở rất xa
Nhưng anh vẫn thấy như là gần đây…
Heo may cho anh vịn tay
Để còn nguyên cảm giác ngày xưa ta
[…]
Mời em nhắp chút phù vân
Cầu sinh tử có bao lần vượt qua
Dựa lưng đời bỗng trầm kha
Nhìn sâu ánh mắt
chiều
pha ráng chiều
Cho anh xin chút mỹ miều
Một mai vàng úa bóng thiều quang xưa
(Quẩn quanh tiếng đập chiều mưa
Cụng ly
nhấp chút hương thừa
cuối đông)
Mời em nhắp chút núi sông
Kẻo mai sau
lạc giữa dòng phồn hoa
Đêm say
gõ cửa đời ta
Mới hay dĩ vãng đã là trăm năm
[…]
chiều hái, gặt bóng cây
chất đầy đêm tĩnh, lặng
như tôi gửi bàn tay
trên ngực người xa, vắng
sáng bước ra vườn sau
cây từng ngày thay, đổi
tôi có em dài, lâu
tự phút đầu lá bối
[…]
Tiến tửu
chén vơi
trăng đầy hát
Rượu say mèm
sầu tỉnh
hận không say
Thiên lý chữ tuôn lòng nhật bạch
Không tận xanh
thơ thở trắng trời
Có một con dế què
Cánh mòn đập rè rè
Không ai nghe
Kiến bu trần trụi cuối hè
Một mình trên Trái Đất màu mè
Nằm chết trong lùm tre
[…]
Bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm Trạng-Nguyên anh Tể-Tướng,
Rồi anh bên Võ tôi bên Văn,
Múa bút tung gươm hả một phen?
Cho bõ căm hờn cái xã hội
Mà anh thường kêu mục, nát, thối?
Cho người làm ruộng, kẻ làm công.
Ðều được an vui hớn hở lòng?
Bao giờ chúng mình gạch một chữ
Làm cho đảo điên pho Lịch-sử!
Làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
Hất mồ nhổm dậy cười say sưa
Ðể xem hai chàng trai quắc thước
Quét sạch quân thù trên Ðất Nước?
Ðể cho toàn thể dân Việt Nam
Ðều được Tự-do muôn muôn năm?
Ðể cho muôn muôn đời dân tộc
Hết đói rét, lầm than tang tóc?
Chứ như bây giờ là trò chơi!
Làm báo làm bung chán mớ đời!
[…]