Buôn gì
Ngày qua đi,
tháng qua đi
Còn gì ở lại,
chắc vì ế thôi!
Tôi rao bán cả gia tài
Đi mua những cái chẳng người nào mua!
May gỡ được nửa bàn thua
Không tay trắng,
để vẫn chưa hận người.
Chỉ còn lại nửa đời tôi…
Ngày qua đi,
tháng qua đi
Còn gì ở lại,
chắc vì ế thôi!
Tôi rao bán cả gia tài
Đi mua những cái chẳng người nào mua!
May gỡ được nửa bàn thua
Không tay trắng,
để vẫn chưa hận người.
Chỉ còn lại nửa đời tôi…
[…]
Rồi một mình anh trở lại đây
Cũng đến ngồi y một chỗ này
Buồn một nỗi buồn không thể vợi
Với một vầng trăng một bóng cây…
Bao người bạn của cuộc đời
vẫn trôi qua như mây
trong những ngày giông bão
đen kịt và vội vàng
trong những ngày đẹp trời
lững thững và nhẹ nhàng
có đám hình mặt người
có đám hình con vật
có đám làm rơi mưa
có đám làm hanh nắng
[…]
Về thôi, em ơi
Bóng chiều đã tắt
Mưa sắp đổ rồi
Tạm biệt cánh đồng xanh mẩy
Tháng năm chim chóc tụ về
Tạm biệt dòng kinh nước đục
Có con chim lạc đàn bay qua
Đừng đứng nhìn em ơi
Chúng mình không còn trẻ nữa
Ngày xanh xưa qua tự lâu rồi
[…]
[…]
Tuổi ngoài tám mươi bà ngồi bện dây thừng
Bện cả màn sương vào mái tóc
Cái khăn nâu bà vấn trên đầu
Quấn chặt những đêm dài không ngủ
Chỉ còn câu hát ru
Tối tối mượt mà bay vào giấc mơ của cháu
Những lời ru nồng đượm sắc màu
Mùa thu ngấn xanh
Mùa đông phả ấm
Những lời ru ngọt như đường ngậm
Lọc từ năm tháng cay chua
[…]
Thôi chào nhé, một cánh buồm đỏ thắm
Một dòng sông mực tím chảy bên trời
Hoa niên ấy, tay cầm bông hoa trắng
Có một ngày hoa trắng hoá mây trôi!
[…]
[…]
Thôi xếp lại mơ non cùng ước bể
Bờ bến xa xin hẹn lại một ngày
Sông vốn hẹp nhưng đời cho ta thế
Càn khôn ơi xin rót rượu giùm ngay
[…]
Khi nhớ đến em, anh gọi tên người khác
Làm như em chưa hề có ở trên đời
Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
Anh gọi tên người nào là người đó hắt hơi
Ôi, cái nhớ bật lên thành tiếng gọi
Anh đã phải nén đi, đau đớn biết chừng nào
Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong huyền thoại
Không ai được làm ồn, không ai được xôn xao
Chuyện kể rằng: Em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom…
Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…
[…]
[…]
Rong ruổi chưa chồn vó ngựa câu,
Mài gươm mà thẹn với tinh cầu,
Thị phi không rõ màu đen trắng,
Bởi mắt nhân gian vốn đục ngầu!