X

Uống rượu với người lính Bắc phương

Hãy rót cho ta thêm cốc nữa đi
Ngồi với bạn hôm nay làm ta hứng chí
Chuyện ngày mai có chi đáng kể
Dẹp nó đi cho khỏi bận tâm
Thằng lính nào mà không rét lúc ra quân
Khi xung trận mà không té đái
Ta cũng có người yêu nhỏ dại
Mỏi mắt trông chờ song cửa quê nhà …
Chuyện sống chết căn bệnh trầm kha
Đâu dễ gì thoát vòng sinh mệnh
Những thằng lính thời nay không mang thù hận
Bạn hay thù chẳng một lằn ranh
Thôi hãy uống . Mọi chuyện bỏ lại sau
Nếu có thể ta gầy thêm cuộc nhậu
Bày làm chi trò chơi xương máu
Để đôi bên nuôi mầm mống hận thù
Ta chán lắm rồi ba chuyện ruồi bu
Chỉ có bạn, có ta là thua cuộc
Người yêu của bạn ở ngoài phương Bắc
Giờ này đang hối hả tránh bom
Hay thẩn thờ dõi mắt vào Nam
Để chờ người yêu mình trở thành liệt sĩ
Rồi cũng sẽ quên, như bao điều suy nghĩ
Tình yêu như một thứ điểm trang ?
Che đi chút dối lòng
Uống với bạn đêm nay ta phải uống thật say
Để không phải còn nhìn nhau hận thù ngun ngút

những ngày đầu xuân 1972

Phù Châu:

Xem bình luận (1)

  • Kính gửi Sư huynh PhanXuanSinh..
    Nhân đọc qua bài: Uống rượu với người lính phương Bắc...
    Chợt nhiên thằng em này nhớ đến những chiến cuộc từ năm 1972... trong thơ của Sư huynh, đã chất chứa một tình người trong cái nhân văn của những con người... đó là những đức độ của một triết lý sống và một nghệ thuật sống của những con người nhân văn...
    Chính thằng em này cũng thế Sư huynh ạ - thời gian còn tại ngũ trong đơn vị (18th MID) đôi khi "ngồi tiếp chuyện" với những người lính phương Bắc trong vai trò họ là những tù binh. Em cũng nhận ra đó được trong họ còn có một lý tưởng sống và một chân lý của cái nhân văn đó anh ạ. Tuy nhiên vì hai thái cực nghịch lý nên không thể cùng chung chí hướng trên một lộ trình được.... Em còn nhớ bài thơ của một cán binh bộ đội ngày xưa trên đường vào Nam "chiến đấu & giải phóng cho miền Nam" - Lá thư ấy có tựa đề: Lá thư gửi mẹ... để em nhớ và viết lại cho Sư huynh - chỉ có nữa bài thôi còn phần sau khó quá nhớ không hết...
    Từ buổi con lên đường xa mẹ
    Theo anh em sang Lào rồi lấn bước vào Trung
    Non xanh núi biếc chập chùng
    Sớm nắng biển chiều mưa rừng gian khổ
    Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
    Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy
    Chốn rừng thẳm đêm nghỉ ngày đi
    Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh
    Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình
    Khói lam chiều giàn mướp lá rêu xanh
    Con bướm nhỏ, mái đình xưa – nhớ quá
    Vào nơi đây tuy đất người xa lạ
    Nhưng miền Nam cũng cùng một quê hương
    Vẫn bóng dừa xanh vẫn những con đường...
    . . . . . . . . . . . . .
    Em chỉ nhớ vậy thôi, bài thơ này được Phòng 5/QKI phổ biến trên phương tiện thông tin vào khỏang năm 65-66 gì đó với những Pano quảng cáo, truyền đơn thả vào chiến khu.... nhưng bài thơ thật hay và nói lên nỗi niềm của của một thi binh phương Bắc... như thế mình cũng đã thấy nét nhân bản của người lính phương Bắc đó như thế nào nhỉ... thật tội nghiệp đến ngày "thống nhất" không hiểu tác giả bài thơ đó đi về đâu... có còn là một bản hùng ca để rồi anh còn ca nốt cho xong đoạn cuối nữa không Sư huynh ????????????
    Thôi vài hàng kính thăm sư huynh nhé. Chào S/huynh...
    NguyenNgocHai...