X

Hoa bất tử

Có một ngày người sẽ bỏ ta đi
May mắn quá câu thơ còn sót lại
Biển bơ vơ lạc lối buồm về

Rồi câu thơ nguội lạnh bỏ ta đi
Vớt vát mãi chỉ nỗi buồn ở lại
Núi cô đơn sám hối trăng thề

Và cuối cùng buồn cũng bỏ ta đi
Hoe hoét nắng…
Hoa hoang…
Chiều cỏ dại,
Thơm như không hay biết điều gì

Hình như gió ngược tìm năm tháng ấy
Hát dông dài
Hoa bất tử ơi…

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành nhạc phẩm Có một vài điều anh muốn nói với em.

Dưới đây là phiên bản do Ngọc Anh trình bày.

Phù Châu:

Xem bình luận (1)

  • Hoe hoét nắng
    Hoa hoang
    Chiều cỏ dại...

    Ê chề quá, trơ trẽn quá, thảm thương quá, chỉ 1 từ thôi, 1 từ "hoe hoét" cũng đủ cả thanh, cả hình để cảm nhận nỗi thảm thương của sự níu kéo, sự cố gắng, và sự bất lực.

    Nhà thơ đã tìm được từ rất đắt, quá đắt để người đọc ngấm được cái dư âm buồn khi một cuộc tình kết thúc. Tiếc rằng khi phổ nhạc, Phú Quang đã chuyển từ này thành "trơ trẽn", ừ thì đúng là trơ trẽn, nhưng cái trơ trẽn của sự đáng thương, không phải cái trơ trẽn của sự khinh bỉ, hãy để người đọc cảm nhận cái sự trơ trẽn ấy đúng với tinh thần của cảm xúc.

    Xin các cây tùng, cây bách Trương Nam Hương và Phú Quang thứ lỗi cho một kẻ yêu thơ mạo muội phân tích và nhận xét.