X

Tuệ Tĩnh

Ngày sau, có ai người nước Nam qua đây
Xin đưa hài cốt tôi về với…
Lời ông khẩn cầu lúc lâm chung
Đã khắc vào đá
Đặt trên mộ
600 năm
Mưa nắng Giang Nam không mòn được
Trời đất Trung Hoa sương khói mịt mùng…
Bao người nước Nam đã qua đây
Đọc lời ông trong cỏ rối
Còn thấy bia đá đẫm nước mắt
Nhưng không một ai nghĩ đến việc đưa ông về
Hài cốt ông
Lặng lẽ tan trong hoang lạnh
Đất xứ người
Hài cốt ông
Lặng lẽ tan trong hoang lạnh
Đất xứ người…

Đêm khuya
Đọc Nam dược thần hiệu của ông
Bộ sách cứu đời, cứu người
Thấy dáng ông phảng phất trong chữ
Nghe văng vẳng đâu đây câu nói ấy
Lòng tự nhiên lạnh buốt
Nước mắt tôi nhoè ướt
Tôi bồi hồi thở than một mình
Chỉ có vầng trăng nghiêng bên cửa sổ
Dửng dưng…
Chỉ có vầng trăng nghiêng bên cửa sổ
Dửng dưng…

Cỏ cây ơi
Có lẽ chỉ còn Em là vẫn nhớ lời Người
Ngày ngày thổi lên thành gió
Ngọn gió về quê từ nấm mộ
La lả cành mềm ngoài cửa sổ
Vẫn gọi thầm …
Nào biết có ai nghe …
Hồn ông thành ngọn gió
Bay suốt nước Nam
Đêm đêm đập vào từng cánh cửa
Mỗi ngôi nhà…
Nào biết
Có ai nghe… ((Tuệ Tĩnh là tên hiệu của Nguyễn Bá Tĩnh, người Cẩm Giàng Hải Dương, sinh khoảng năm 1330, đỗ tiến sĩ năm 1351, là một nhà sư và thầy thuốc đại tài, bị bắt cống sang Trung Hoa năm 1385, sau mất ở Giang Nam, không rõ năm nào.))

Thica.net: