X

Năm một chín sáu năm

Mùa xuân đã qua
mùa hạ cũng qua dần
trong mắt em hạnh phúc thôi vồn vã
đời sống lại đều đặn như đồng hồ
duỗi hết tay chân suốt ngày dục dã

Căn nhà mỗi ngày mỗi quen
cửa sổ mỗi ngày mỗi mở
bữa cơm mỗi ngày mỗi đầy
con cái ta mỗi ngày một lớn
và đời ta mỗi ngày mỗi thống khổ
trong trí nhớ bắt đầu thiu
cũng đừng cố vùng vẫy

Anh cũng đã biết chải đầu
biết thắt cà-vạt, biết bắt tay
mỗi buổi sáng, thành phố đông
dậy bảy giờ, đạp xe nổ
và quay cuồng trong sở làm
biết ngồi biết nhịn
vã những ngày cũ của ta
vẫn vô cùng im lặng

Hãy để yên và đừng nhắc tới
đồng tiền và lương tâm
sự mệt mỏi vô tận

Đừng nhắc tới và cũng đừng tưởng nhớ
thảm cỏ xưa, dấu chân xanh
tập thư tình cũ
thời anh biết em

Đừng nhắc tới và cũng đừng than thở
thành phố xưa, đường về
những toa tàu đã nổ
và chiếc đầu máy đã ngủ quên
trên đường sắt rỉ

Đừng nhắc tới và cũng đừng nhớ nữa
mặt trời bốn mùa, tuổi trẻ, tình yêu ngông cuồng
cây sầu đông và tiếng guốc
những buổi chiều buổi mai
những ngày đêm không thiết gió

Đừng nhắc tới và cũng đừng mơ ước
vì con cái chúng ta
sẽ tìm thấy
sẽ đọc
sẽ bắt đầu diễn lại.

Phù Châu:
Nội dung liên quan