X

Vọng Hải Đài

Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
chẳng biết xa lòng có những ai
“…
(Phạm Hầu)

Sóng táp lô xô vào đất rộng
hồn thấm theo màu nắng biển xa
những người chiến sĩ quen rừng rậm
giặc đã tàn xong, trở lại nhà.

Ô hay! Đài xưa còn như xưa
mà kiễng chân lên, thấp chẳng ngờ!
có gì khao khát mênh mông quá
Vọng Hải Đài, cao đã đủ chưa?

Mây cũng mây mình, nắng cũng ta
lòng bâng khuâng muôn dặm một nhà
yêu đến se lòng nơi sẽ tới
thương đến se lòng nơi sẽ qua

Bờ cát vòng cung ôm nắng mai
đời kết liền nhau suốt dặm dài
“đưa tay ta vẫy ngoài vô tận”
biết đủ tinh thần cho những ai?…

1975-1976
(theo Thơ Bằng Việt, NXB Văn Học, 2003)

Um A Hum: