X

Ăn cơm những ba bát

Khi biết tôi ngồi nhớ Tuấn
Những người lính len lén bước qua
Họ không dám nhìn lâu

Mọi ngày ăn ba bát
Tuấn đi rồi tôi ăn nửa bát
Tuấn đi rồi trời mưa nặng hạt
Mỗi hạt một năm trời xa nhau

Họ không dám nhìn tôi lâu
Cây cỏ cũng cúi đầu
Đá sỏi cũng mềm lòng
Sao lại có những thằng
Ăn cơm những ba bát

(Hà Nội 1985)

Thica.net: