X

Khi em mười sáu tuổi

Nắng e thẹn dìu em từng bước nhỏ
Hồn có buồn hơi thở cũng còn thơm
Rừng tóc rối xôn xao loài dị thảo
Mùa xuân sang chợt rủ xuống giận hờn

Đôi mắt sáng dựng hai hàng dương liễu
Lời dậy thì môi đỏ chín âm thanh
Những tư tưởng của từng đêm không ngủ
Trong băn khoăn cùng lớn với thân hình

Con sông nhỏ vỗ hai bờ cảm giác
Vườn ngây thơ bướm trắng đã thôi vào
Rồi một buổi buồn bỗng dưng thức giấc
Đường em về chiều hoa rụng lao xao

Thôi sách vở không giam vừa ước vọng
Đôi tay hồng muốn ôm cả trời xanh
Em vỗ cánh bay trên rừng ảo mộng
Trăng sắp mờ – tuổi nhỏ vỡ dung nhan.

Thica.net:
Nội dung liên quan