X

Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.

Thica.net:

Xem bình luận (12)

  • Xuân Diệu hiểu thấu hết những cảm giác của một sinh thể phức tạp: con người. Không thể phủ nhận rằng ông là "nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới".

  • Tôi rất thích bài thơ này vì nó rất giống với hoàn cảnh và tâm trạng của tôi bây giờ

  • Bài thơ này rất hay, đọc lên tuy rằng không có trong hoàn cảnh nhưng cũng cảm nhận được nỗi đau tê tái của sự dại khờ và dại dột.

  • khổ! sinh ra là người đã khổ. vướng vào đường yêu càng khổ hơn. không biết làm thế nào để thoát ra khỏi cái mê cung luẩn quẩn này

  • hi. tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp. cuộc sống không phải chỉ mỗi màu hồng...

  • bài thơ này được đọc từ lâu lắm rồi!bây giờ đọc lại mới thấy thấm!!!

  • Thật đáng khâm phục những ai dám yêu hết mình, chấp nhận đau khổ, ko hận thù... Mình ko có khả năng đó,

  • nghe từ lâu nhưng giờ nhận ra mình cũng có khi như thế.
    bài thơ lại gắn với những kỉ niệm buồn nhưng vui của tui.hix..

Nội dung liên quan