X

Đã đến lúc lên đường

Hỡi em yêu, anh đến lúc lên đường
Chẳng mang theo điều gì êm ái
Những ngọn gió xuân kia xin bỏ lại
Tiếng ríu ran chim mỗi sớm trong vườn

Để lại cho em cả ánh trăng suông
Cả hoa cỏ rừng Tliarotin yêu mến
Cả bài hát sóng Caspi xa biền biệt
Cả dòng Koisa hướng tới biển vội tìm về

Cả những cao nguyên nơi vời vợi sơn khê
Ghềnh nép bên ghềnh… vết tích của bão mưa, giông gió
Thân thiết như nét quầng mất ngủ
Vết lệ khô trên má những mẹ già

Sẽ chẳng mang theo dòng Sulak chan hòa
Ở nơi xa vẹn nguyên đâu giữ được
Những tia nắng sưởi vai em non nớt
Những bạt ngàn cỏ mọc lút vai

Những báu vật của mình từ thuở sơ khai
Những mến thương hồn nương vào mà lớn
Những lối mòn thắt đai vòng quanh núi
Cứ sực lên mùi rơm cỏ ngày mùa

Gửi lại em mưa hát nắng đùa
Vòm trời biếc và đàn sếu trắng
Anh cũng đã mang theo mình nhiều lắm:
Anh chiếm cho mình son sắt tình yêu

(Thụy Anh dịch)

Phù Châu: