X

Thơ viết tặng anh

Tháng mười trời trải nắng hanh
Có cô hàng phố phơi chăn trước thềm
Gió qua lay động bức rèm
Tấm gương trong suốt ánh đèn nê-ông.

Tôi không có một căn phòng
Lang thang suốt những năm ròng tuổi thơ
Gia tài là mấy vần thơ
Dẫu bao người đọc vẫn chờ đợi ai
Núi cao biển rộng sông dài
Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu

Tấm khăn và những đường thêu
Nghe trong điệu hát những điều say mê.
“Có anh dũng sĩ trở về
Tấm huân chương dưới nắng hè chói chang”

Đêm dài thức nhớ lang thang
Người yêu tôi với con đường mùa đông
Anh là của những dòng sông
Của miền gió cát, của vùng bão mưa
Anh là của những vần thơ
Còn phần nào để bây giờ của em.

Ở bên hàng phố trước thềm
Hoa phong lan, điệu nhạc êm buổi chiều
Vị chua là bát canh riêu
Vị cay là trái hạt tiêu đất mình
Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh

Phù Châu:

Xem bình luận (1)

  • Đã có rất nhiều cô gái viết thơ tặng người yêu của mình. Đề tài " Thơ viết tặng anh" không mới, nhưng có rất nhiều điều mới mẻ trong bài thơ của Xuân Quỳnh.
    Mở đầu bài thơ là nhưng câu thơ
    Tháng mười trời trải nắng hanh
    Có cô hàng phố phơi chăn trước thềm
    Gió qua lay động bức rèm
    Tấm gương trong suốt ánh đèn nê-ông.
    Như lời kể chuyện, và từ hình ảnh" cô hàng xóm phơi chăn" ta đọc được nỗi cô đơn và niềm khao khát của tác giả. Tiếp đó là những lời tâm sự rất thành thật- thành thật đến cảm động:
    Tôi không có một căn phòng
    Lang thang suốt những năm ròng tuổi thơ
    Gia tài là mấy vần thơ
    Dẫu bao người đọc vẫn chờ đợi ai
    Núi cao biển rộng sông dài
    Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu
    Cô gái cô đơn, cô gái không có gì ngoài mấy vần thơ đang khao khát tìm thấy người yêu, dù có phải vượt qua núi cao biển rộng, sông dài...Ta đọc thấy ở đây một quyết tâm, một khát khao cháy bỏng.
    Người yêu cô không phải là anh dũng sĩ trở về mà anh ấy vẫn còn:
    Người yêu tôi với con đường mùa đông
    Anh là của những dòng sông
    Của miền gió cát, của vùng bão mưa
    Anh là của những vần thơ
    Còn phần nào để bây giờ của em.
    Câu hỏi khắc khoải không có câu trả lời. Anh có còn phần nào cho em đây?
    Cô gái trăn trỏ và ta nghe như nghen ngào tủi phận vì :
    Ở bên hàng phố trước thềm
    Hoa phong lan, điệu nhạc êm buổi chiều
    Vị chua là bát canh riêu
    Vị cay là trái hạt tiêu đất mình
    Em không có đến bức mành
    Để che nắng gió cho anh tháng ngày
    Gia tài của cô chỉ có:
    Gia tài chỉ có bàn tay
    Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
    Gia tài chỉ có bài thơ
    Bao năm viết để bây giờ tặng anh
    Yêu anh, cô gái đã tặng anh những gì quí nhât của mình. Bàn tay hay làm khéo đảm, tâm hồn đẹp đẽ phong phú, cô tặng anh cả bài thơ của cuộc đời mình. Thật cảm động và đáng trân trọng biết mấy.
    Với cách viết rất dung dị, chân thành, bài thơ đã thể hiện một trái tim yêu mạn mẽ, mãnh liệt nhưng vô cùng hồn hậu của Xuân Quỳnh.

Nội dung liên quan