X

Qua nhà

Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa …
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)

Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu rồi chả nói chòng:
“Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!”

Một năm đến lắm là ngày
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa

Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.
Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.

Phù Châu:

Xem bình luận (6)

  • tôi chỉ xin góp 01 ý nhỏ đó là:"Giếng thơi mưa ngập nước tràn" chứ không phải "giếng khơi" đâu các bác ạ. Đó mới là giọng thơ của Nguyễn Bính

  • Bài thơ là nỗi buồn vừa mang mác, vừa lắng sâu của chàng trai ôm một tình yêu đơn phương. Một tình yêu chỉ có tương tư, có lén nhìn mà không một lời bày tỏ. Cô gái đi lấy chồng rồi để lại một khoảng trốn vắng vô cùng trong tâm tưởng. Không hiểu sao đọc bài thơ tôi lại nhớ đến mối tình đầu đã vỡ của mình?

  • bài thơ quá hay no mang một nỗi buồn của tâm hồn nhà thơ chỉ biết yêu say đắm nhưng người con gái mà nhà thơ yêu thương lại chỉ là mối tình đơn phương, để lại cho nhà thơ một nỗi buồn sâu thẳm và cuối cùng nàng đã đi lấy chồng.

  • rất thích thơ Nguyễn Bính! bài nào cũng mang một tấm chân tình và dáng dấp quê hương...

  • Tình yêu đơn phương? không hẳn đã là tình yêu , mà chỉ là chút rung động đầu đời của người con trai làng kế bên đối với người con gái tuổi đôi tám làng cạnh . Nếu đã yêu sao còn biết tự ái ! khi thấy nàng cười bổng dưng lại sợ người ta cười ( chảnh ) và rồi (chỉ có chút ) hụt hẫng khi người ta đã đi lấy chồng .
    Thì thôi cũng một chút tình
    Thì thôi cũng một bóng hình đi qua...

    vinhnguyen60 @yahoo.com

  • quê mùa nhưng thật sâu sắc. tôi thích cái quê mùa ấy ở tơ ông. người đồng hương.

Nội dung liên quan