X

Anh về cùng mùa hoa

Rớt xuống trang thơ tôi
Cánh hoa đào phớt đỏ
Chiều Sơn La lặng gió
Tôi nghe hoa thì thầm

Tôi nghe nụ nảy nầm
Từ kẽ tường nhà ngục
Trở trăn và khó nhọc
Trong giá lạnh mùa đông

Cái hạt non anh trồng
Nở mùa đào cộng sản
Nụ hoa chúm chím hồng
Khoảng trời bừng nắng rạng

Trái tim người cách mạng
Sẽ không héo bao giờ
Gieo ý nhạc vần thơ
Cho mai sau hát mãi

Trang thơ tôi đằm lại
Giữa nhà tù Sơn La
Tô Hiệu ((Tô Hiệu (1912-1944) là một nhà cách mạng Việt Nam. Năm 1939 ông bị thực dân Pháp bắt và giam tại nhà tù Sơn La. Ở đây ông đã ươm trồng một cây đào, đến nay vẫn còn.)) ơi có phải
Anh về cùng mùa hoa?

Thica.net:

Xem bình luận (8)

  • Một bài thơ hay sẽ trường kì mãi mãi. Tôi đã yêu bài thơ này từ ngày học bài thơ (lớp 5) bây giờ đã đại học nhưng tôi vẫn yêu. Trong bài thơ, chỉ với một hạt mầm nhỏ đã vượt qua mọi khó khăn "kẻ tường nhà ngục, trong giá lạnh mùa đông" để rồi tạo nên "khoảng trời bừng nắng rạng"

  • Tôi cũng thuộc bài thơ này từ cấp I, ko nhớ lớp mấy, cho tới giờ đã ra trường đi làm nhưng vẫn thấy ý nghĩa nhiều.

  • Đã bao năm trôi qua rồi nhưng những dòng thơ vẫn cứ chợt ẩn chợt hiện trong đầu để khi trong vô thức miệng lại nhẩm lại từng câu "rớt xuống trang thơ tôi/ cánh hoa đào phớt đỏ". Có một quãng thời gian thật dài quên hẳn nhưng rồi khi vô tình đọc được ở đâu đó, cảm xác vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu tiên. Lòng vẫn chưa thôi thổn thức mỗi khi nghĩ về cành đào mạnh mẽ ấy và về con người dũng cảm ấy.

  • Đã đọc và học thuộc nó năm 2004 và giờ còn thuộc, kèm bài "tiểu đội xe không kính học lớp 9".

  • Đã đọc và học thuộc nó năm 2004 và giờ còn thuộc, kèm bài tiểu đội xe không kính học lớp 9