X

Thơ trên phong bì trắng

Cầm chiếc phong bì trắng
Biết mình còn gió thôi
Ngày em đi lấy chồng
Trong mắt bạn anh
Bỗng mọc ra một cái nốt ruồi
Nốt ruồi mang hình giọt lệ
Không rơi

Có thể Hà Nội mình chưa bao giờ mưa thế
Mưa rào
Sao mưa rào cuối thu
Để kỷ niệm phăng phăng về bến cũ
Lụt ngút chân trời xa

Chúng mình từng ngồi dưới gốc si già
Mặc kệ phố phường xuôi ngược
Mặc kệ mắt ai miết vào vết lược
Mặc kệ sông Hương trăng sáng trăng mờ

Có thể rồi chúng ta vẫn lại làm thơ
Nhưng nón trắng ơi
Nước bạc ơi
Xin em đừng gói kỷ niệm của chúng mình vào chiếc phong bì trắng…

Phù Châu: