X

Bâng khuâng hoa khế

Bây giờ trở lại Tây An
Hoàng hôn rụng xuống giếng làng bóng quê
Dang tay vớt nửa câu thề
Bẻ đôi từ lúc ngõ về không em
Đường xưa mưa cứng nắng mềm
Bâng khuâng hoa khế bên thềm lại rơi
Chiều nay phím bậc không lời
Sông Kôn mùa hạ nhốt trời trong vung
Cánh chim di trú lạ vùng
Lang thang bờ bãi bập bùng một ta
Ngước nhìn mây trắng bay xa
Chừng như nỗi nhớ vắt qua vòm trời
Bờ tre hờn gió không lời
Dùng dằng ta với một thời – xưa em
Mơ về tóc ướt trăng đêm
Nỗi quê xưa ấy gập ghềnh vào nhau
Bánh xe quay tít thơ sầu
Tiếng con bìm bịp bắt đầu gom sương
Cồn cào mấy nỗi tơ vương
Trắng tay ta với yêu thương một thời.

Thica.net: