X

Lịch sử

Tôi mở mắt và nghe mình nhỏ lệ
Những trận giặc kéo dài qua nhiều năm
Nhân loại đau buồn kể lể
Thành phố bị chiếm tiêu điều
Làng mạc héo khô trong cơn điên cuồng tàn bạo
Tôi mở mắt nhìn
Anh là người hậu chiến hồn hắt hủi bơ vơ ngoài phố
Thương bằng hữu bỗng trở thành những kẻ tử tù
Hay chết giữa công trường một sớm mai
Sớm mai hồng miệng còn muốn nói
Lời ca ngợi mặt trời
Và những bộ mặt hãi hùng hiện lên trong giấc mơ
(cho xin thêm niềm phẫn nộ)
Em là người hậu chiến mất nhiều hy vọng
Tìm tuổi trẻ ngác ngơ như kẻ dọn chiến trường
Quán rượu từng trận buồn đổ xuống
Những cuộc tình duyên không dám nghĩ bao giờ
Lồng ngực gầy vàng hơi thở

Em là bóng ma hay tiếng vang
Đâu con đường dài thơ ấu
Bóng mát hàng cây sông nước mặn mà
ruộng vườn trinh khiết
Như tuổi thơ như chút sương
Ôi đau thương như nàng
Một sớm mai tôi sực tỉnh bàng hoàng
Nghe cuộc đòi mình gánh chịu
Định mệnh nằm trong tay
Tôi nhận niềm đau vô lý ấy.

Phù Châu:
Nội dung liên quan