Tự xông đất
Tự mình xông đất cho mình
Căn phòng vắng ngắt lặng thinh suốt mùa
Tự đốt pháo, tự giao thừa
Bắt tay chúc tết, như vừa thấy nhau
Giật mình, hai mắt trũng sâu
Người trong gương ấy còn đau hơn mình…
Tự mình xông đất cho mình
Căn phòng vắng ngắt lặng thinh suốt mùa
Tự đốt pháo, tự giao thừa
Bắt tay chúc tết, như vừa thấy nhau
Giật mình, hai mắt trũng sâu
Người trong gương ấy còn đau hơn mình…
[…]
Nhớ lại mùa mưa những thuở nào
Rượu rồi nâng cổ áo lên cao
Dăm ba mồi thuốc đi chung bóng
Lòng chép cho lòng bao chiêm bao
Đây mấy vai kề bên giáng tiên,
Say còn ngửa cổ rót men duyên
Kia dăm cồn tóc mây thu đậu
Khói thuốc đưa lời như lũ điên
[…]
[…]
Tôi không buồn những buổi chiều
Vì tôi đã sống rất nhiều ban mai.
[…]
Mưa hoài mưa mãi mưa mau
Từng đàn bong bóng làm đau mặt hồ
Hàng cây phượng đỏ chiều mưa
Cũng ngây thơ rỏ nước đùa tóc em.
[…]
[…]
Một chân, cò chống lệch đêm
Và đôi cánh mỏng chao nghiêng chân trời
Mẹ nhìn chớp cánh cò thôi
Biết giông gió, biết ngày vui, tháng buồn
Mẹ sàng, sẩy giữ cho con
Lời tre trúc, tiếng chim non gọi người…
[…]
Nhà em có một giàn trầu
Lá tốt xanh trùm bể nước
Vườn bên anh, lối vào ngõ trước
Hoa trắng ngần thơm một gốc chanh.
– Năm xưa
Hai đứa chúng mình
Rủ nhau đánh bò lên núi
Để mình em chăn, anh đi tìm ổi
Nón em quả chín thơm vàng.
Hun hút gió lùa những buổi chiều đông
Em thổi nùn rơm chín hồng đôi má
Anh bẻ thêm nhiều củi nữa
Bốn bàn tay ấm lửa những chiều
Trong xóm nhỏ thân yêu
Năm tháng
Nắng mưa
Chiêm, mùa đổi vụ.
Hoa chanh bao lần thay nụ
Tay em giờ cấy lúa đã nhanh.
Mắt nhìn thăm thẳm trời xanh
Em như lúa đang con gái
Anh bỗng nhớ ngày ăn chung nón ổi
Anh thèm những chiều ngồi sưởi bên nhau
Rửa chân hai buổi cầu ao
Em vội cúi đầu khỏa sóng:
Đôi bóng người rung, khóm bèo chao động
Ánh mắt thẹn thùng lặn xuống đáy sâu!
[…]
[…]
Mẹ ủ mốc tương
Trên chiếc nia cha đan mùa trước
Bữa cơm rau muống dầm sương
Cha mẹ làm nên ngon ngọt đời thường.
Thế mà con đã nghịch vỡ vại tương
Buổi trưa ấy
Trốn lên cành đa cùng lũ bạn
Gặp nắng òa,
Bóng mẹ nỏ trên sân.
Mẹ lặng lẽ nhặt lên từng mảnh vỡ
Lòng chắt chiu lại chắp, lại hàn
Ủ ấm niềm tin vô tình con đánh mất
Đem hết lòng nhân hậu vá cho con.
[…]
Chúng tôi lớn lên
Những trai tráng của làng
Bằng tất cả những gì làng có
Củ sắn non
Hoa bí hoa bù
Biết đặt trúm, đặt lừ
Đào bùn bắt trạch
Biết đan cái nia
Biết làm cái vách
Biết hái hoa mơ mộng ngất trời
Ăn bữa trưa phải nhìn bữa tối
Hạt ngô non bấm bụng để già
[…]
[…]
Bỗng thôi, chuyển biến sơn hà
Sau cơn binh lửa ánh tà dương phai
Trăng vừa rớt xuống bụi gai
Sao trăng không đậu bờ vai người về
[…]
Thương em sóng cuốn mà quên
Dọc đê toàn ớt chỉ thiên tía hồng
Đôi ba năm kết một vòng
Vòng cay xé lưỡi
Mắt ròng tuổi mưa
[…]
Thôi em! Cỏ mịn chân đê
Anh đưa em nhẹ gót về xanh xưa
Chỉ tay xuống đất làm mưa
Mát chân em khỏa lững lờ nguồn xuân
[…]
[…]
Trót lòng một cõi riêng em
Anh như cỏ cháy khát thèm cơn mưa
Cho anh xin một – câu – thừa
Làm râm mát xuống một trưa gió Lào.
Mây còn mải trắng trên cao
Em buông giọt mắt rót vào cốc thu
Chỉ bằng một tiếng chim gù
Mà xôn xao đất, mà vi vu trời.
[…]