Tình già
[…]
Hai mươi bốn năm sau,
tình cờ đất khách gặp nhau:
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung,
đố có nhìn ra được?
Ôn chuyện cũ mà thôi.
Liếc đưa nhau đi rồi,
con mắt còn có đuôi.
[…]
Hai mươi bốn năm sau,
tình cờ đất khách gặp nhau:
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung,
đố có nhìn ra được?
Ôn chuyện cũ mà thôi.
Liếc đưa nhau đi rồi,
con mắt còn có đuôi.
[…]
Giờ nghĩ chuyện em đi,
Anh sợ khung cửa sổ,
Sợ những lúc xa về,
Không thấy đèn sáng cửa.
Ôi cái khung cửa sổ,
Của kiếp anh, đời anh!
Tay em không đến mở,
Thôi còn gì tươi xanh?
[…]
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
[…]
[…]
Em lấy hết chừa cho anh nỗi nhớ
Nỗi nhớ ba mươi bốn năm cộng lại – Nhân mười
Nỗi nhớ biến gã đàn ông chợt thành lẩn thẩn
Giữa đám đông nào cũng thảng thốt – Em ơi!
[…]
[…]
Mười hai bến nước mênh mang
Đục trong nào biết thương nàng về đâu
Hoà bình cả chục năm sau
Chuyện riêng tư, kỷ niệm lâu lắm rồi
Hay tin vẫn cứ bồi hồi
Nàng không còn nữa để tôi tôn thờ
Giá mà có lại ngày xưa
Thì tôi sẽ chẳng bao giờ lặng im
[…]
Mơ ước hiền như truyện trẻ thơ
Hoài nghi từng nét mực phai mờ
Chữ Yêu lượn nét hoa kiều diễm
Tưởng thấy nghìn đuôi mắt hẹn hò
Vầng trăng vừa ngả bóng chung đôi
Em đã xa như dĩ vãng rồi
Tình cũng quan san từ đáy mắt
Một hàng mi lặng, mấy trùng khơi
Nghe động bàn chân, nắng toả hương
Mong manh từng gợn phấn còn vương
Em đi, nửa gối hoa tàn mộng
Thương nhớ bay cùng mây viễn phương
[…]
Tấm ván nằm chông chênh
Sao rơi như nước mắt
Lòng em nghiêng về anh
Để tháng ngày vắng ngắt
Đi dọc dài đất nước
Không còn ai đón đưa
Không còn ai chờ đợi
Không ai mà viết thư
Dẫu bao nhiêu bài thơ
Chỉ mình em đau xót
Một mình như trái đất
Em bây giờ không anh…
[…]
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
[…]
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
[…]
Lều gianh hết cả than hồng,
Một trang gió lạnh, mấy dòng thơ mưa.
Hỏi rằng tôi đã quên chưa?
Tôi còn nhớ lắm, và thưa: rất buồn.
[…]
Ôi cái trò chơi bói lá hôm nay
Là số phận suốt đời anh theo đuổi
Anh vốn là người đam mê và vụng dại
Bối rối trước em, lầm lũi trong đời
Tuổi không còn là đông, chưa hẳn đã xuân
Xốn xang thế và lạnh lùng đến thế
Anh muốn nói lời vui nhưng sợ thành giọt lệ
Gió qua vườn xao xác mãi không nguôi