Nhớ cổ tích
[…]
Đời rất hiếm hoi lần Bụt hiện
Nên chi đoạn kết thảm vô cùng
Bộ xương cá bống là dao nhọn
Đâm nát hồn ta lũ Lý Thông
[…]
Đời rất hiếm hoi lần Bụt hiện
Nên chi đoạn kết thảm vô cùng
Bộ xương cá bống là dao nhọn
Đâm nát hồn ta lũ Lý Thông
[…]
Không trầu mà cũng chẳng cau
Làm sao cho thắm môi nhau thì làm.
[…]
Và cuối cùng buồn cũng bỏ ta đi
Hoe hoét nắng…
Hoa hoang…
Chiều cỏ dại,
Thơm như không hay biết điều gì
[…]
Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh
Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
Anh lim dim cho chết lịm hồn mình
[…]
[…]
Ôi những xe trâu thủng thẳng vào cơn mơ
Bắt tuổi nhỏ nóng lòng theo bước một
Ôi những nương cao màu trăng lục nhạt
Gạo lốc nuôi ta mùa vơi mùa đầy
Cách đã ba ngàn ngày
Lại trở lại đất này chung thuỷ
Đứng rạo rực trước cuộc đời chống Mỹ
Còn đeo ba-lô thắng Pháp sau lưng!…
Những gì xưa làm nên chiến công
Mười năm qua đã quen càng nhớ
Những người bạn trong mắt xưa bé nhỏ
Mười năm mà vùn vụt lớn lên
Cảnh vật in trong tâm tưởng bình yên
Mười năm thở nồng nàn xao động
Dung mạo còn như giống
Tầm cao đã khác rồi!
[…]
[…]
Mẹ ngơ ngác nhìn bần rụng
Con lẻ giữa vầng trăng đôi
Trăng soi một mình trên nước
Nước trôi mất tiếng cha cười
Gió lạnh nhàu cánh lan trắng
Đêm nay không cha thật rồi
Gió luồn quanh bờ ao vắng
Ba phần trăng khuyết mẹ tôi
Trang trại trưa hè khát bữa
Lẻ tấm
Búng đèn
Đũa mắm
Đểnh đoảng mùi cháo – canh
Giục cả xóm cởi trần.
Nỏ tiếc không thương cái bệ Rồng,
Ngự xe cờ đỏ đến Thăng Long.
Trải qua non nước nhìn quanh rạng,
Ngảnh lại lâu đài bỏ trống không.
Gió tạc cành thu chim ngái tổ,
Trăng soi cửa cấm nhện giăng mùng.
Có ai vô Nội cho mình hỏi,
Thần tử còn lưa lại mấy ông?
Ất Dậu, 1945
Anh có em, anh quen có em rồi
Giờ quạnh vắng, ngôi nhà vô nghĩa quá
Chẳng còn biết vì ai mà nhóm lửa
Anh một mình thức ngủ cũng cô đơn
Đêm nay trời lại mọc một vầng trăng
Phố vẫn phố người đi như nước chảy
Anh chẳng biết rẽ lối nào cho phải
Thôi đành về…
Trang sách lại buồn hơn.
[…]
Lạy trời,
Đừng để nhau đau
Mài chi một lưỡi dao cau sắc rồi?
Miếng trầu
không vỏ
chẳng vôi
Cầm tay lơ đễnh đánh rơi góc vườn
Trăng lên lạnh nhạt cuối đường
Ta đi vơ vất không phương trở về
Cỏ đâm nát ngực bờ đê
Dòng sông chảy bởi lời thề bâng quơ …
Hình như …
trời định đổ mưa ?
Hay trời cũng chỉ dối lừa nhau thôi ???