Cho một ngày không bao giờ đến
Em buồn lắm nếu một ngày không còn yêu anh nữa
[…]
Trời không bao giờ đêm
Đất mãi mãi không ngày
Và em sẽ không còn là em nữa
Chỉ còn là viên đất
Buồn tênh trên luống cày.
Nhà thơ Đào Phong Lan sinh ngày 25 tháng 3 năm 1975 tại Gia Lai, tốt nghiệp khoá 5 trường viết văn Nguyễn Du, hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện nay chị là giám đốc truyền thông của ngân hàng Đông Á tại thành phố Hồ Chí Minh.
Tác phẩm đã xuất bản:
Giải thưởng:
Em buồn lắm nếu một ngày không còn yêu anh nữa
[…]
Trời không bao giờ đêm
Đất mãi mãi không ngày
Và em sẽ không còn là em nữa
Chỉ còn là viên đất
Buồn tênh trên luống cày.
[…]
Thôi hãy yêu như cây lá trên đồng
Vẫy vào ngày mùa thơm náo nức
Còn em
Xin được làm chiếc cúc
Nép khiêm nhường trên ngực áo anh.
Ta đi cuối đất cùng trời
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi
[…]
Ta mang một nửa câu thề
Và đi. Biết có trở về được không?
Tàn mùa hoa sữaa là đông
Áo em còn ướt, hay hong khô rồi.
Tình tang…
Câu hát à ơi
Chẳng lẽ hai đứa mình an phận
Sống từ đây đến lúc… chết già?
Không dám yêu nên không dám hận
Không thể gần nên chẳng thể xa.
[…]
Thôi mày ạ
Biết thế nào mà nói…
Biết thế nào để hai đứa say nguôi?
Mai tỉnh lại trên trần gian yếu đuối
Hai chúng ta hổ thẹn làm người…
[…]
Tất cả rồi lại xa
Như những trò chơi một thời thơ bé!
Anh tung tình yêu của em lên
Như một trò chơi chẵn-lẻ
Có hay đâu
Sấp
Ngửa
Một câu thề…
Rơm phơi năm nắng thì vàng
Đêm qua xoan tím đường làng trổ bông
Ngang qua nhà một dòng sông
Mười năm lở bến ta trông một người
Hôm qua
Đem áo ra phơi
Trời vừa toan nắng
Rã rời
Đổ mưa…
[…]
[…]
Đồi lau buồn phơ phất trong mưa
Cây sáo trúc buồn tênh còn một nửa
Bê vàng ơi, ở đâu về ăn cỏ
Cỏ mọc già ở phía trăng non.
Em đi rồi, chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một chiều cớm nắng
Nhấm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường.
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế
Những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi…
[…]
[…]
Anh lấp trong em một đáy vực sâu
Lại chất lên trùng trùng đá núi
Nỗi buồn dâng thành sông
Nước mắt tràn thành suối
Mà vì sao em vẫn lại yêu anh
Tình yêu em như khu vườn xanh
Lá níu lá
Cành ôm cành tha thiết
Không bao giờ muốn nói lời chia biệt
Chẳng bao giờ em muốn mất anh đâu
[…]