Từ biệt
[…]
Em về đi…
Bóng nhỏ cuối con đường
Tờ giấy trắng rơi từ vở cũ
Giọt mực tím tròn vo nằm ủ rũ
Viên phấn bỗng nhiên lăn vỡ trên sàn
[…]
[…]
Em về đi…
Bóng nhỏ cuối con đường
Tờ giấy trắng rơi từ vở cũ
Giọt mực tím tròn vo nằm ủ rũ
Viên phấn bỗng nhiên lăn vỡ trên sàn
[…]
[…]
Cho anh cầm mãi tay em nhé?
Hình như là quán đã vơi người
Hình như là gió xa lòng phố
Hình như là môi lại nhớ môi…
[…]
Anh đã chậm
Mà em thì quá vội
Thủy Tinh ơi, xe đã thắng ngựa rồi
Nước mắt em xin hóa thành con nước
Hòa vào sông anh lấp lánh mặt trời…
[…]
Ngày hôm qua xa lắm
Ngày hôm nay anh nhắc làm gì?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê
[…]
[…]
Câu thơ rơi như lá vàng trên đất
Khẽ cuốn theo gót gió la đà
Cửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúc
Như đón em vào
Lại đuổi em ra…
[…]
[…]
Giá ta cầm tiếng yêu người
Đem đi mà đổi được thời cả tin!
Giờ xa thì biết đâu tìm
Lỡ đem một sợi lạt mềm buộc nhau…
[…]
[…]
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
[…]
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.
[…]
[…]
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được
[…]
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên…
hay là…?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi…
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!