Có một người đợi tôi
[…]
Tôi đi. Và tôi biết
Tin yêu vào cuộc đời
Dù tôi đến chậm nhất
Người đợi còn đợi tôi…
Nhà thơ Bế Kiến Quốc sinh ngày 19/5/1949 tại Nam Định, quê ở Hà Nội; tốt nghiệp khoa Ngữ văn – ĐH Tổng hợp Hà Nội năm 1970. Ông làm thơ rất sớm, từng dự Lớp bồi dưỡng lực lượng viết văn trẻ của Hội nhà văn Việt Nam (1972), tham gia khoá cao cấp rút gọn của Học viện Văn học Gorki (1988). Nhà thơ từng làm công tác văn hóa thông tin ở Ty văn hoá Hà Tây (1970 – 1977), làm trưởng ban thơ, rồi thư ký toà soạn Tuần báo Văn nghệ (1977 – 2000). Năm 2000, ông được bầu làm Phó Tổng thư ký Hội nhà văn Hà Nội và về làm Tổng biên tập báo Người Hà Nội.
Bế Kiến Quốc đã được nhận giải nhì cuộc thi thơ của tuần báo Văn nghệ năm 1969 (bài thơ Những dòng sông), giải thưởng cuộc vận động viết về thương binh liệt sĩ năm 1973, giải thưởng cuộc thi sáng tác cho thiếu nhi năm 1979 và 1985, giải thưởng cuộc thi viết về tài trí Việt Nam năm 1995 – 1996 của tạp chí Thế giới mới, giải thưởng cuộc thi ký của báo Sài gòn Giải phóng năm 1985, và cuộc thi ký của Đài Tiếng nói Việt Nam năm 1986.
Ông mất vào hồi 6h50 ngày 25/6/2002 ở tuổi 54, tại bệnh viện Hữu nghị Việt Xô vì bệnh ung thư phổi, để lại một khối lượng sáng tác đáng kể về thơ, phê bình và văn xuôi. Bốn mươi chín ngày sau khi Bế Kiến Quốc qua đời, gia đình ông xuất bản tập thơ Mãi mãi ngày đầu tiên, với sự hỗ trợ của Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội. Cuối năm 2002, tập thơ này đã được trao tặng giải thưởng của Hội.
Ông còn có các bút danh khác là Ngọc Chung Tử, Đặng Thái Minh.
[…]
Tôi đi. Và tôi biết
Tin yêu vào cuộc đời
Dù tôi đến chậm nhất
Người đợi còn đợi tôi…
[…]
Cần có những hờn dỗi
Để nhớ và để quên
Cần có những gặng hỏi
Để nghi ngờ hờn ghen!
Cần những bài ca mới
Để hát về niềm tin,
Cần những chiều ngóng đợi
Cả con đường chờ em…
[…]
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen…
Em cầm tờ lịch cũ
Ngày hôm qua đâu rồi
Ra ngoài sân hỏi bố
Xoa đầu em bố cười
Ngày hôm qua ở lại
Trong hạt lúa mẹ trồng
Cánh đồng chờ gặt hái
Chín vàng màu ước mong
Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoa trong vườn
Nụ hồng lớn thêm mãi
Đợi đến ngày tỏa hương
Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng của con
Con học hành chăm chỉ
Là ngày qua vẫn còn.
[…]
Chẳng phải sông Đà, sông Mã, sông Hồng đôi bờ cát mênh mông,
Thì cũng sông Trà, sông Hương, sông Cửu Long uốn chín đầu rồng
Chẳng phải rộng xa một tầm cò vỗ cánh,
Cũng xinh xinh vài sải chèo quẫy mạnh
Quê hương Việt Nam mườn mượt những cánh đồng
Mỗi con người gắn bó một dòng sông
Khi ta bé dòng sông nào cũng rộng
Chiếc thuyền giấy gửi tuổi thơ theo sóng
Một cánh cò vỗ lả xuống lòng ta…
[…]
Không hy vọng có em về
Ra ngồi quán uống cà phê một mình.
Trời ơi Sa Đéc buồn tênh
Nhớ mong là sóng – ta bềnh bồng trôi.
[…]
[…]
Rồi một mình anh trở lại đây
Cũng đến ngồi y một chỗ này
Buồn một nỗi buồn không thể vợi
Với một vầng trăng một bóng cây…
[…]
Mối tình thứ nhất cùng Nam Bộ
Yêu hết mình luôn, sống hết mình
Bông sen đang hẹn mùa sen nở
Ôi xứ quê này – xứ của anh!…
Đau nhập vào đây – đàn thất huyền
Dây thứ nhất
Nỗi đau thứ nhất:
Không ai yêu mình đến trọn đời
Dây thứ hai
Nỗi đau thứ hai:
Không ai cho mình yêu trọn đời…
[…]
Đã bắt đầu nếm náp vị chia xa
Hai chữ biệt ly ngó chỗ nào cũng gặp.
Em ngồi đó – anh gắng dời ánh mắt
Anh tập nhìn không-gian-không-có-em…
[…]