Kiếp sau
[…]
Thôi em xanh mắt bồ câu,
Vàng tơ sợi nhỏ xin hầu kiếp sau…
Nhà thơ Cung Trầm Tưởng tên thật là Cung Thức Cần. Ông sinh ngày 28 tháng 2 năm 1932 tại Hà Nội, nguyên quán ở Làng Kim Lũ, huyện Thanh Trì, Hà Đông.
Ông bắt đầu làm thơ năm 1947 khi vừa 15 tuổi, và có tập thơ đầu tay mang tên Sóng đầu dòng (chưa in).
Năm 1949, ông rời Hà Nội vào Sài Gòn, học tiếp trung học tại trường Chasseloup Laubat (Trường Trung học Lê Quý Đôn).
Năm 1952, sau một năm học đại học, ông sang Pháp du học, tốt nghiệp Kỹ Sư tại Trường võ bị Không quân ở Salon-de-Provence.
Năm 1957, ông trở về nước phục vụ trong không quân của Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Trong năm này, hai bài thơ của ông là Mùa thu Paris và Vô đề (thơ trường thiên) xuất hiện trong tuyển tập Đất đứng của nhóm Quan Điểm (gồm Mặc Đỗ, Vũ Khắc Khoan, Nghiêm Xuân Hồng).
Năm 1958, ông chủ trương tờ Văn Nghệ Mới và cộng tác thường xuyên với các tạp chí: Sáng Tạo, Hiện Đại, Nghệ Thuật, Văn, Khởi Hành…
Trong khoảng thời gian này, nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc một số bài thơ của ông: Mùa thu Paris, Chưa bao giờ buồn thế (Phạm Duy đổi tên thành Tiễn em), Tương phản (Phạm Duy đổi tên thành Bên ni bên nớ), Khoác kín (Phạm Duy đổi tên thành Chiều đông), Kiếp sau, Về đây…
Năm 1962, ông tốt nghiệp cao học ngành khí tượng tại Đại học Saint Louis University, Hoa Kỳ. Sau đó, ông trở về Sài Gòn tiếp tục phục vụ trong không quân với cấp bậc cuối cùng là trung tá cho đến tháng 4 năm 1975.
Sau biến cố tháng 4 năm 1975 Cung Trầm Tưởng bị tù cải tạo 10 năm. Ông được sang định cư tại Hoa Kỳ vào năm 1993 và sinh sống ở đó cho đến nay.
Tác phẩm đã xuất bản:
[…]
Thôi em xanh mắt bồ câu,
Vàng tơ sợi nhỏ xin hầu kiếp sau…
Sống là một thứ đi buôn
Mang thân bán vốn, còn hồn cho thuê
[…]
Mùa thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly
Mùa thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa
Công trường lá đổ
Ngóng em kiên khổ phút, giờ
Mùa thu âm thầm
Bên vườn Lục-Xâm
Ngồi quen ghế đá
Không em buốt giá từ tâm
Mùa thu nơi đâu?
Người em mắt nâu
Tóc vàng sợi nhỏ
Mong em chín đỏ trái sầu
[…]
[…]
Gọi sang phía người
Nửa đêm chuông hưu chiến
Pháo nổ đón xuân sang
Mười phương kinh cầu nguyện
Hoà bình này vĩnh viễn
Mẹ Tổ quốc an khang
Sinh trăm con kháng kiện
Trên quê cha vinh hiển
Nếu ngày mai cam phận tôi lên đường
Về một miền trời nồng mùi thuốc súng
Xin các người đừng tụ tập lăng xăng
Đừng đọc diễn văn, trương cờ xí
Đừng uý lạo tặng quà
Quàng vòng hoa chiến sĩ
Đừng chu choa tiếng kèn đồng
Bởi cái chết là một món hàng vô giá
Không lễ tiễn đưa nào chuộc được
[…]
Trong cuộc sống gài dối gian
Mỗi bước đi là dò dẫm
Trên một bãi mìn ngầm
Mỗi ý thoạt tiên là mở lộ
Vào đục xám như sương mai
Của những cái nhìn ám muội
Mỗi tiếng nói ra một dấu vấn
Sự điên rồ là không biết làm thinh
Khi sa giữa một rừng tai mai phục
[…]
[…]
Đêm nay say đất lở
Em có nghe rạn vỡ
Ra muôn mảnh ly rơi
Pha lê vạn chuỗi cười
Bên nớ dạ thành khoe tráng lệ
Trơ trẽn giai nhân phô loã thể
Bên ni phố vãng lòng ngoại ô
Em có nghe mơ hồ
Bước ai thao thức
Gõ nhịp hẹn hò
In dài ngõ cụt
Bóng ai giang hồ
Bên nớ bên ni đêm lạnh cả
Lạnh đêm mà chẳng lạnh vuông phòng
[…]
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly
Tiễn em về xứ mẹ
Anh nói bằng chiếc hôn
Không có gì lâu hơn
Một trăm ngày xa cách
Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng
[…]