Khúc đêm
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
Nhà thơ Đàm Huy Đông sinh ngày 26 tháng 10 năm 1976, quê ở thôn Hòa Bình Hạ, xã Tân Tiến, huyện Văn Giang, Hưng Yên. Anh tốt nghiệp khoa Toán trường Đại học Sư phạm Hưng Yên, làm giáo viên, hiện công tác tại Phòng Giáo dục Đào tạo huyện Văn Giang.
Đàm Huy Đông là cây bút một thời quen thuộc với bạn đọc báo Hoa học trò. Anh còn có các bút danh khác là Giang Châu, Hoà Bình Hạ, Hy Giang, Giang Tây.
Tác phẩm đã xuất bản:
Giải thưởng:
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
[…]
Anh cũ như những nếp rêu buồn
Nhìn giọt nắng trượt dài trên mái phố
Thương cong oằn xưa cũ ngói âm dương
Ngọn heo may đầu mùa thu rất mỏng
Chỉ đủ làm chặt nữa những vòng tay
Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy
[…]
[…]
Những ngày mưa giăng mắc đất trời.
Tôi lang thang những nẻo đường vắng vẻ.
Khao khát được làm giọt mưa nhỏ bé.
Thấm vào lòng đất quê tôi.
[…]
Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì oà vỡ
Thành mưa.
[…]
Tôi về trốn trong căn bếp tro than của mẹ
Những nỗi buồn bồ hóng bám đen
Nghẹn ngào những que cời cháy dở
Cái ang sứt đựng hồn biển cả
Trong bao diêm
lửa đợi tay người
[…]
[…]
Anh trở lại, em thì không đến nữa
Tình đầu ngày ấy giờ dẫu vỡ
Chăng vô hình một sợi chỉ thương yêu.
Chiều tấu lên bản nhạc nắng cuối cùng
Rồi lặng lẽ quấn vòng khăn màu khói
Tôi uống cạn cả chiều, đứng đợi…
Rồi cố tình quay mặt lúc em qua!
[…]
Người đàn bà mất chồng
Trong một cơn bão biển
Vái lạy vào mênh mông
Chân hương run, đỏ lịm
[…]
Em có về thôn trăng,
Khúc sông cửa võng vắt qua làng như lụa,
Phù sa in mặt người lam lũ,
Truân chuyên vạt sóng đời người
Mực mồng tơi nhoè tím tuổi thơ tôi
Một tuổi thơ khét nắng,
đầu trần chân đất,
đòn roi.
Ký ức hình mảnh cháy cơm sót lại đáy nồi,
Phên dại rách mẹ lấy lưng che chỗ gió,
Là những ngày mưa xé nát bươm con ngõ,
rau tập tàng thay cơm.
[…]
Trong những hốc buồn xa thẳm của anh
Nơi những cơn mơ về cánh đồng trú ngụ
Cánh đồng có dáng cò nghiêng như mũi chỉ khâu bát ngát bầu trời vào xanh non thảm lúa,
con bê vàng mũi ướt phập phồng ò ò gọi mẹ, chạy quẫng lên sóng sánh nắng vàng.
Nơi có những giấc mơ lấm lem đất cát, sườn đê cong ngấn dấu phù sa
mẹ gánh anh với ang muối vại cà – hai thúng nhọc nhằn vào trong đồng chạy lũ,
Có gã trâu gãy sừng hùng hổ
Có mưa sa nhòa nhạt dáng mẹ gầy
[…]