Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Đỗ Trung Quân


  • Màu Tết


    Chuyến xe cuối cùng đã ra đi
    Ngoài phố lá me rắc cốm
    Chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà
    Chưa gió rét mà linh hồn đau ốm
    Giàn thiên lý nở quên…

    […]

  • Anh có còn chút trí nhớ nào không


    […]

    phía trước là bầu trời – cái tựa phim nghe kêu ra phết
    nhưng ta cứ phải ngoái nhìn
    cứ phải nhắc nhau một ngày nào đó
    cứ phải nhắc nhau một người nào đó
    kỷ niệm này
    truyền thống nọ
    hiến chương kia…
    Chúng ta ai nấy đầu mắc bệnh:
    Chúng ta cứ tưởng mình tỉnh táo

    anh có còn chút trí nhớ nào không?

    […]

  • Biển, Núi, Em và Sóng


    Xin cảm ơn những con đường ven biển
    Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
    Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
    Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì

    Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
    Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
    Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
    Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

    […]

  • Bài thơ về đôi lứa


    […]

    Nếu trưa nào anh qua một khoảng đường êm
    Chỉ có nắng và chân mình đạp lá
    Trời thành phố khép hàng mi êm ả
    Anh đi cùng chiếc bóng của mình
    Anh sẽ chọn một bóng râm dịu mát
    Để bảo rằng – đấy chính là em

    Nếu khuya nào anh vào xưởng ca đêm
    Giờ ngon giấc của em trong giấc ngủ
    Anh sẽ gọi hương ngọc lan đầu phố
    Theo dọc đường và bảo – đấy là em

    Ở nơi nào mà anh chẳng có em
    Có cả lúc một mình đi xuống phố
    Đi theo anh chỉ lá me và gió
    Thì lá me và gió chính là em

    […]

  • Ngày hôm qua


    […]

    Rồi hôm nào anh đến chơi
    những câu chuyện kể chưa xong vẫn còn nguyên đấy
    người nghe vẫn là người cũ
    người kể vẫn là người quen
    chỉ tiếng cười ngây thơ đã hết
    ôi! ngày hôm qua…

    Rồi hôm nào anh đến chơi
    tìm mẩu nến vụn có lần đã thắp
    nếu em còn giữ hãy cho xin
    khi ngồi buồn, anh còn chút ánh sáng xa xăm
    thứ ánh sáng chỉ mắt em xưa kia mới có
    đôi mắt không phải bây giờ
    tuổi thơ đã chết
    ôi! ngày hôm qua…

    […]

  • Tạ lỗi Trường Sơn


    […]

    Tội nghiệp Sài Gòn quá thể
    Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý
    Có anh thợ điện ra đi không về
    Tội nghiệp những “bà mẹ Bàn Cờ” của những ngày chống Mỹ
    Lửa khói vỉa hè nám cả những hàng me
    Tội nghiệp những người Sài Gòn đi xa
    Đi từ tuổi hai mươi
    Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc
    Có ai hỏi những hàng dương xanh
    Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước
    Tội nghiệp những đêm Sài Gòn đốt đuốc
    Những “người cha bến tàu” xuống đường với bao tử trống không
    Tội nghiệp những ông cha rời khỏi nhà dòng
    Áo chùng đen đẫm máu
    Tội nghiệp những chiến trường văn chương, thi ca, sách báo
    Những vị giáo sư trên bục giảng đường
    Ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc
    Sài Gòn của tôi – của chúng ta.
    Có tiếng cười
    Và tiếng khóc.

    […]