Đời tôi
[…]
Mải mê tính chuyện không đâu
Qua sông đã gẫy nhịp cầu chẳng lo.
Bòn mãi được mấy sợi tơ
Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng.
Bây giờ còn có ai mong
Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.
[…]
Đồng Đức Bốn sinh ngày 30 tháng 3 năm 1948 trong một gia đình lao động nghèo ở ngoại ô Hải Phòng. Ông quê quán ở xóm Lê Lác, thôn Song Mai (tức làng Moi), xã An Hồng, huyện An Hải, thành phố Hải Phòng.
Năm 1966, ông gia nhập lực lượng Thanh niên xung phong. Sau khi giải ngũ, Đồng Đức Bốn làm thợ cơ khí (bậc 6 trên 7) tại Xí nghiệp Cơ giới của Tổng Công ty Xây dựng Bạch Đằng (Hải Phòng), Xí nghiệp Cơ khí 20-7 rồi Công ty Xuất nhập khẩu gia cầm Hải Phòng. Ông được làm đại diện cho công ty này tại Hà Nội và bắt đầu sáng tác thơ vào cuối những năm 1980.
Năm 1992, ông gia nhập làng thơ với tập thơ đầu tay Con ngựa trắng và rừng quả đắng. Sản phẩm đầu tiên chưa gây được sự chú ý của dư luận nhưng đã thể hiện rõ thiên hướng thơ lục bát của một thi sĩ đồng quê. Cùng với sự ra đời của Chăn trâu đốt lửa (1993), Trở về với mẹ ta thôi (2000), Chuông chùa kêu trong mưa (2002), Đồng Đức Bốn đã định hình cho mình một phong cách lục bát riêng biệt với chất giọng lúc thiết tha, lúc tưng tửng, ngạo nghễ.
Đồng Đức Bốn đã từng nhận nhiều giải thưởng, trong các cuộc thi thơ của báo Văn Nghệ, Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội và báo Tiền Phong. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Đầu năm 2005, Đồng Đức Bốn phát hiện bị ung thư phổi ở giai đoạn cuối. Ông mất vào lúc 10h30 ngày 14 tháng 2 năm 2006 tại nhà riêng ở thôn Song Mai, xã An hồng, huyện An Hải, Thành phố Hải Phòng.
Các tác phẩm:
[…]
Mải mê tính chuyện không đâu
Qua sông đã gẫy nhịp cầu chẳng lo.
Bòn mãi được mấy sợi tơ
Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng.
Bây giờ còn có ai mong
Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.
[…]
[…]
Ngang trời tiếng vạc mảnh mai
Chém trăng đã đứt thành hai mảnh rồi
Mảnh nào em để cho tôi
Khi buồn chỉ đặt ngang môi làm kèn
Cầu gẫy mới phải đi đò
Thế nên gặp gió thổi cho rét lòng.
Con đò nửa mặt trăng cong
Chênh vênh trên một dòng sông lở bồi.
[…]
[…]
Tiếc mình không đi hết
Những vui buồn trong em
[…]
Riêng còn có một hạt mưa
Mắt ai khóc vẫn để thừa ra đây
Để treo vào gió trong mây
Để cài vào nắng trên cây đợi người
[…]
Giã từ câu hát người ơi
Là khi tôi thấy đất trời rỗng không
Em mang câu hát theo chồng
Thuyền tôi đậu nắng trên sông gãy sào
[…]
Cái đêm lành lạnh gió mùa
Em trong chăn ấm có đùa với ai
Ngang trời tiếng vạc mảnh mai
Chém trăng đã đứt thành hai mảnh rồi
[…]
[…]
Anh xa để lạnh đôi bờ
Đò em cứ chảy lơ thơ giữa dòng
Đừng buông giọt mắt xuống sông
Anh về dẫu chỉ đò không cũng chìm.
[…]
Bao nhiêu là thứ bùa mê
Cũng không bằng được nhà quê của mình
Câu thơ nấp ở sân đình
Nhuộm trăng trăng sáng , nhuộm tình tình đau
Nhuộm buồn những hạt mưa mau
Thành sao nở trắng vườn cau trước nhà
Nhuộm hương của các loài hoa
Thành mơn mởn tóc đuôi gà cho em
[…]
Em ở gần tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tôi tin tình em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ
Tôi lại hát ru em ngủ
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?