Thầm lặng
Người xưa đã chết bao giờ
Mà sao sông cũ con đò không đưa
Nói gì với lá thu mưa
Với đêm, đêm tối, với trưa, trưa chiều
Người xưa đã chết bao giờ
Mà sao sông cũ con đò không đưa
Nói gì với lá thu mưa
Với đêm, đêm tối, với trưa, trưa chiều
[…]
Rừng phong u uẩn nằm im tiếng
Chiều phả hơi sương lạnh nỗi nhà
Việt Điểu Cành Nam ôi cách trở
Ngựa Hồ còn hí Bắc Phong xa
Mai này trong chuyến tàu thiên cổ
Nếu có người thương tiếc tiễn đưa
Xin hãy rắc thêm vào huyệt mộ
Chút tình hệ lụy núi sông xưa.
Cuộc tình như lá mong manh
Anh vào giông bão mù tăm hơi người
Em thành cổ tích xa xôi
Nghe mưa từ chỗ ai ngồi hôm qua
[…]
Những gốc cam già lặng im không nói
Như lòng anh xếp kín chuyện quay về
Bởi anh biết mai đây đời lửa đạn
Sóng nghìn trùng vồ vập cuốn chân đê
Từ hiên nhỏ nhìn ra con sông rộng
Dáng núi chiều hùng vĩ chắn chân mây
Thuyền ai thấp thoáng đi về phía ấy
Mà vang rền giọng hát cuối trời Tây
[…]
Nén đau thương gắp chùm bông bí
Ăn đi con để kịp lên đường
Dẫu vườn xưa có thành hoang phế
Cũng xin về dựng lại quê hương
[…]
Ta bỏ phố làm người ra biển
Nghe nghìn bến lạ ngủ trong sương
Nghe trăm triều sóng rền quê mẹ
Nghe đá lăn tăn xuống đoạn trường
Ta bỏ nước làm người lưu lạc
Nghe chim rừng ngọt giọng ca dao
Nghe trăng năm cũ về huyền hoặc
Nghe dáng ai xưa áo lụa đào
[…]
Nao nao tiếng cuốc bờ tre
Trên ao bèo giạt gió về mang mang
Bữa đi bông cải nở vàng
Sông chia nhánh chảy tóc ngàn dặm bay
[…]