Trở lại
Chiều trở mình lặng lẽ
Tiếng dế kêu thắc thỏm trước hiên nhà
Con vùi mình vào khói bếp
Cho bõ những ngày rong ruổi đi xa
[…]
Hoài Vũ tên thật là Nguyễn Ðình Vọng, sinh ngày 25-8-1935 tại Quảng Ngãi, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ông tham gia hoạt động văn học ở miền Nam trong những năm kháng chiến với các chức vụ: ủy viên Tiểu ban Văn nghệ khu Sài Gòn – Chợ Lớn – Gia Ðịnh, ủy viên thường trực Hội Văn nghệ giải phóng miền nam, Tổng biên tập báo Văn nghệ giải phóng (Hội Văn nghệ giải phóng miền Nam).
Từ sau ngày đất nước thống nhất đến nay, ông lần lượt giữ cương vị: ủy viên Ban biên tập Tuần báo Văn nghệ (Hội Nhà văn Việt Nam), Phó giám đốc Nhà xuất bản Tác phẩm mới (Hội Nhà văn Việt Nam), ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh, Chủ tịch Hội đồng Văn học dịch (Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh), Phó Tổng biên tập báo Sài Gòn giải phóng.
Hoài Vũ được độc giả biết đến ở cả 3 thể loại:
Chiều trở mình lặng lẽ
Tiếng dế kêu thắc thỏm trước hiên nhà
Con vùi mình vào khói bếp
Cho bõ những ngày rong ruổi đi xa
[…]
[…]
Em ơi, có vội lắm không, em về bên kia sông
Để bờ bên này vời vợi nỗi chờ mong
Ước sao thân gái đêm mông quạnh
Em giữ mãi tình anh, làm ngọn lửa hồng
Anh phải về thôi xa em thôi
Ngoài kia phiên chợ vãn lâu rồi
Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi
Anh phải về thôi xa em thôi
Xa vườn xưa, chim chiền chiện tha mồi
Hoa khế rụng tím hầm ngầm bí mật
Để mãi lòng ta xao xuyến bồi hồi
[…]
Ở tận sông Hồng, em có biết
Quê hương anh cũng có dòng sông
Anh mãi gọi với lòng tha thiết:
Vàm Cỏ Đông! Ơi Vàm Cỏ Đông!
Đây con sông xuôi dòng nước chảy
Bốn mùa soi từng mảnh mây trời
Từng ngọn dừa gió đưa phe phẩy
Bóng lồng trên sóng nước chơi vơi
Đây con sông như dòng sữa mẹ
Nước về xanh ruộng lúa, vườn cây
Và ăm ắp như lòng người mẹ
Chở tình thương trang trải đêm ngày
Đây con sông như dòng lịch sử
Sáng ngời tên từ thuở Cha Ông
Đã bao phen đoàn quân cảm tử
Vùi đáy sông xác giặc tanh nồng
[…]
[…]
Dù đi đâu dù xa cách bao lâu
Dù gió mây kia đổi hướng thay màu
Dù trái tim em không trao anh nữa
Một thoáng hương tràm cho ta bên nhau
Gió Tháp Mười đã thổi, thổi rất sâu
Có nỗi thương đau có niềm hy vọng
Bầu trời thì cao, cánh đồng thì rộng
Hương tràm bên anh, mà em đi đâu?
[…]
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi
Mặc cây sấu già bao lần trút lá
Mặc đồng làng mấy lần trút cuống rạ
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi
Mẹ nuôi con khôn lớn nên người
Như lúa chín con lại rời xa mẹ
Mẹ như gốc rạ kia lặng lẽ
Gom hết thời xuân sắc sống cho con
[…]