Ở mộ địa cạnh phố Millington
[…]
cũng chẳng còn ai biết
đọc ra câu bia đề:
gã làm thơ gốc Việt
đã chết buồn xa quê…
[…]
cũng chẳng còn ai biết
đọc ra câu bia đề:
gã làm thơ gốc Việt
đã chết buồn xa quê…
[…]
bốn mấy mùa thu như loài lá rớt
bốn mấy mùa đông trời hoài rét mướt
bốn mấy lần xuân không nụ mai vàng
ta đã ớn rồi cái nạn văn chương
bốn mươi mấy năm đi hoài không tới
bên quán trần gian ai người đứng đợi
có phải là em, cô vợ trần thân
có phải là em, thường gọi tình nhân?
[…]
[…]
khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!
[…]
[…]
Đã coi chuyện của một thời
Mà sao cứ giữ một đời vậy em?
[…]
Về tây hiên cũ
Nghe mưa đầu sông
Tóc em hà xứ
Đời ta tang bồng
[…]
Ai bảo tim em hồng ý biếc ơn nhau
Không, ơn của chỉ riêng em trong thời anh mạt vận
Chiếc nhẫn cưới bán theo ngày túng quẫn
Em thương chồng nên nợ với thi thơ
Trong lòng anh, em đứng với người xưa
Em hơn hẳn cả người xưa – đã chắc
Anh bình sinh chuộng những điều không thật
Hạnh phúc thì rất thật giữa tay em
[…]
[…]
Mai lúc ngày đưa tin chiến bại
Kinh thành ta sẽ bó đôi tay
Hồn nghiêng gặp áo khinh cừu trắng
Sự nghiệp buồn tênh em có hay.