Tự vấn
[…]
Bây giờ ta chẳng còn duyên
Em không còn trẻ, trời nghiêng sang chiều
Nắng khô, cái gió cũng nghèo
Hai ta, hai trái tim yêu lỡ mùa
Bây giờ ngồi ngắm cơn mưa
Lòng ta còn lạnh bốn mùa không em
Nhà thơ Kim Chuông sinh năm 1947, tại làng Thắng, xã Giang Biên, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cha ông là cụ đồ Nguyễn Vọng nổi tiếng ở làng Thắng, người mở trường dạy chữ Nho từ năm 16 tuổi và trong suốt 40 năm đã đào tạo rất nhiều thế hệ học trò.
Từ những năm 12, 13 tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên Tập san Văn nghệ của tỉnh Kiến An cũ.
Tháng Giêng năm 1965, những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ, Kim Chuông đi bộ đội, được Lê Lựu, người anh kết nghĩa, dìu dắt thành phóng viên của Báo Quân khu Tả Ngạn. Vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước, Kim Chuông thường xuất hiện trên chuyên mục “Thơ bộ đội” của Báo Nhân Dân, Quân đội Nhân dân.
Năm 1983 Kim Chuông theo học khóa 2 Trường Viết văn Nguyễn Du, tốt nghiệp năm 1986.
Khi Hội Văn học Nghệ thuật Tỉnh Thái Bình được thành lập, ông xin chuyển ngành từ Báo Quân khu Tả Ngạn về công tác tại đây. Ông từng là phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ Thái Bình, phó Tổng Biên tập Tạp chí Nghề Báo Thái Bình, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Hiện nay nhà thơ sống cùng gia đình tại thành phố Hải Phòng.
Tác phẩm đã xuất bản:
Thơ:
Văn xuôi:
Giải thưởng:
[…]
Bây giờ ta chẳng còn duyên
Em không còn trẻ, trời nghiêng sang chiều
Nắng khô, cái gió cũng nghèo
Hai ta, hai trái tim yêu lỡ mùa
Bây giờ ngồi ngắm cơn mưa
Lòng ta còn lạnh bốn mùa không em
Em vừa đến đã về sao
Không cho anh nói câu nào thật ư?
Này em, em hãy từ từ
Nói xem như thế là như thế nào?
[…]
[…]
Lá như mưa đổ vào chiều
Như quanh tôi đấy, rất nhiều thu sang
Như trong tôi quá vội vàng
Hè chưa đi hết đã mang thu về
Như tôi đã nói được gì
Tiếng hè đi, tiếng thu đi mơ màng
[…]
[…]
Tay em phủi hạt bụi chìm
Tôi rơi xuống đất cháy lên lốc mờ
Em như tăm cá lững lờ
Tôi quăng lưới vớt dọc bờ sông trôi.
Lưới mòn vớt cạn buồn vui
Vớt lên thả xuống riêng tôi đắm chìm.
[…]
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì vỡ, đứng nhìn thì đau.
[…]