Lời nhớ
[…]
Dẫu vẫn nhủ đời ta như xúc xắc
Mà được thua nằm trong cánh tay gieo
Sao mỗi bận chào nhau rồi người quay gót,
Ta vẫn thấy ta thêm một chút nghèo…
[…]
[…]
Dẫu vẫn nhủ đời ta như xúc xắc
Mà được thua nằm trong cánh tay gieo
Sao mỗi bận chào nhau rồi người quay gót,
Ta vẫn thấy ta thêm một chút nghèo…
[…]
[…]
Ta giật mình theo những lối em qua,
Ở nơi đó mỗi viên sỏi cũng chứa đầy u uất;
Ở nơi đó những hạt mưa chẳng bao giờ nhớ mặt,
Những thói quen lầm lụi ra vào,
Và tiếng cười lạnh sắc như dao…
[…]
[…]
Người đàn ông dắt tay người đàn bà đi qua ta vào ngôi nhà của họ
Những ngọn đèn lần lượt bật rồi tắt, nhưng chẳng có ngọn đèn nào của ta ở đó
Những ô cửa lần lượt mở rồi khép, và cũng không có ô cửa nào là ta…
Lâu lắm rồi
Tuổi trẻ đã đi xa
Sợi tóc rung lên tiếng ngân của những dây đàn phủ bụi
Bên ngôi nhà không phải của mình…
[…]
[…]
Chào nhau rồi – giờ em đi đâu
Ta quay về – biết quay về đâu?
[…]
Chỉ một sợi tóc dài vương bên gối.
Tóc rụng đương xanh, dù năm tháng phai phôi.
Sợi tóc mảnh như chiếc then cửa khép ngang lối về ký ức.
(Hình như một thời ta chỉ biết nhau thôi…)
[…]