Thơ đêm
[…]
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta, ta trượt dài qua khói,
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen…
[…]
[…]
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta, ta trượt dài qua khói,
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen…
[…]
[…]
Những năm tháng mai sau khi buồn đau đã thành dĩ vãng
Anh sẽ nói với con những gì từng làm hồn anh nhức bỏng
Những cô bé cậu bé cởi trần da cháy như hun
Lớn lên như rừng hoang, cỏ dại
Chúng đang ngơ ngác nhìn anh
Bên một hũm suối
Còn anh, một người trai Hà Nội
Đứng nhìn chúng hoài, lòng rưng rưng…
Mộng lãng du đưa anh đi qua bao nẻo rừng,
Bao con suối, bao dòng sông, bao khoảng trời xa lạ
Đâu cũng là Đất Nước nghèo trong câu ca và rơm rạ
Lán nứa mái tranh che tạm nỗi cơ hàn
Những mái đình chùa cong trĩu nặng kiếp nhân gian
Những cơn đói của anh nối tiếp những cơn đói của ông cha hàng thế kỷ
Và nỗi buồn vui của anh có muối mặn gừng cay của bao đời thường không đếm xuể
[…]
[…]
Một chiều đi qua phố cũ
Nắng gay gợi nhớ người xưa
Mắt cười hôm nào rạng rỡ
Tóc huyền đọng nắng đung đưa
Một chiều đi qua phố cũ
Vó câu gõ nhịp ven hồ
Như sóng tim ta vẫn vỗ
Khối tình ngày xưa vu vơ
Một chiều đi qua phố cũ
Lối về phong kín bụi mưa
Áo trắng em không về nữa
Thương màu hoa nhạt giậu thưa.