Tự xóa
[…]
Nếu biết em là ngọn cỏ
Tiếc gì anh chẳng là sương
Chỉ sợ mùa thu qua ngõ
Heo may xô dạt lá vườn.
Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng sinh tại xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi. Cha anh là một kép trong gánh hát bội. Trên đường lưu diễn, cha anh đã gặp mẹ anh tại vùng trồng dâu nuôi tằm nổi tiếng bên bờ sông Vệ thuộc xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Hành, và sinh ra anh. Vì đã có bà vợ cả và những người con ở xã Phổ Thuận, huyện Đức Phổ, nên người cha ấy đã bỏ mẹ anh một mình tần tảo nuôi anh.
Năm 1979, Hưng thi đỗ vào Trường Đại học Sư phạm Quy Nhơn, khoa Ngữ văn. Năm 1983, anh tốt nghiệp thủ khoa, được Ban giám hiệu trường Phổ thông trung học Nghĩa Hành, Quảng Ngãi nhận vào và phân công làm chủ nhiệm lớp 11C, thì căn bệnh bại liệt bất ngờ tấn công khiến anh phải bỏ việc.
Khi mẹ Nguyễn Ngọc Hưng mất, nhóm bạn thân thiết của anh đành đưa anh về ở chung với gia đình vợ chồng người bạn học cùng quê, trong một căn phòng tập thể chật hẹp của trung tâm y tế xã, để tiện bề chăm sóc.
Bệnh bại liệt toàn thân làm ảnh hưởng tới sự lãng mạn và hoài bão của Nguyễn Ngọc Hưng. Không thể đi lại được, anh nằm trên giường, cố gắng kẹp bút trong những ngón tay co quắp để làm thơ. Sau hơn hai chục năm viết trên giường bệnh, anh đã cho ra đời gần chục tập thơ và giành được nhiều giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam, Báo Thiếu niên Tiền phong, tạp chí Tài hoa trẻ… và được tặng thưởng huy chương Vì sự nghiệp Văn học Nghệ thuật, giải thưởng quốc tế về thơ của người tàn tật.
Năm 1993, Nguyễn Ngọc Hưng được kết nạp vào Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Quảng Ngãi. Hiện anh đang sống tại thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi.
Năm 2009, Nguyễn Ngọc Hưng được kết nạp vào Hội nhà văn Việt Nam.
Tác phẩm đã xuất bản:
[…]
Nếu biết em là ngọn cỏ
Tiếc gì anh chẳng là sương
Chỉ sợ mùa thu qua ngõ
Heo may xô dạt lá vườn.
[…]
Đã qua thời lúa xanh đòng
Sao còn đỏ mắt riềng giong đợi gì
Về thôi em, hãy về đi
Lửa rơm dễ bén bấc chì khó tan!
Không cùng củi lửa tro than
Đành gom hương nhớ thả làn gió bay
Đò ngang muộn chuyến cuối ngày
Biết là sông hẹp đêm nay rất dài…
Loằng ngoằng tay cỏ xanh
Ôm ấp đất nâu lỗ chỗ
Mộng mị dấu chân mơ ngược phố
Rưng rưng về trước cổng làng
Cùng chiếc lá vàng chơi ván đáo dở dang
[…]
Làm sao gỡ nổi giấc mơ làng
Đêm mười ngón gai tre cào nát ngực
Văng vẳng mơ hồ tiếng chuông hư thực
Có rồi không
Tia chớp loé ngang trời…
[…]
Thế rồi tháng tám ra đi
Bỏ đằng sau tiếng từ quy gọi bầy
Tháng chín dằng dặc heo may
Vàng xanh nham nhở bóng cây ngô đồng
Lạnh lùng thu hắt vào đông
Gió mưa vuốt mặt qua sông tháng mười…
Sao em không giữ nụ cười
Cho tôi mãi mãi yêu người tháng năm?