Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Nông Quốc Chấn

Nong Quoc Chan

Nhà thơ Nông Quốc Chấn tên thật là Nông Văn Quỳnh, sinh tại xã Cốc Đán, huyện Ngân Sơn, tỉnh Bắc Kạn. Ông gia nhập Hội Nhà văn Việt Nam vào năm 1958.

Ông đã từng tham gia Mặt trận Việt Minh và tham gia du kích và giải phóng quân trước tháng 8 năm 1945. Sau khi Cách mạng tháng Tám thành công, ông vẫn tiếp tục hoạt động trong Mặt trận Việt Minh và tham gia hoạt động văn hóa văn nghệ.

Nông Quốc Chấn đã từng đảm nhiệm các chức vụ: Đại biểu Quốc hội, Chủ tịch Hội Văn học – Nghệ thuật khu Việt Bắc, Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn, Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật toàn quốc, Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Hiệu trưởng Đại học Văn hóa Hà Nội, Hiệu trưởng Trường Viết văn Nguyễn Du, Chủ tịch Hội Văn hóa văn nghệ các dân tộc, Phó Chủ tịch Ủy ban Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam, Ủy viên Đoàn Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Tổng Biên tập Tạp chí Toàn cảnh sự kiện và dư luận.

Em trai ông là nhà văn Nông Viết Toại cũng là hội viên Hội nhà văn Việt Nam.

Tác phẩm:

  • Thơ tiếng Việt: Tiếng ca người Việt Bắc (1959), Dòng Thác, Bài thơ Pác Bó (1971), Suối và biển (1984)
  • Thơ tiếng Tày: Việt Bắc đánh giặc, Dọn về làng, Đi Berlin về, Tiếng lượn cần Việt Bắc, Cần Phja Bjoóc, Dám kha Pác Bó
  • Mười điều kháng chiến – tác phẩm tiếng Việt dịch ra tiếng Tày
  • Tiểu luận – phê bình: Một vườn hoa nhiều hương sắc, Đường ta đi
  • Giải thưởng:

  • Giải thưởng Văn học cho Bài thơ Dọn về làng
  • Giải thưởng ở Đại hội Thanh niên, Sinh viên thế giới ở Berlin, 1951
  • Giải thưởng của Hội Văn nghệ Việt Nam, 1954
  • Giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam, 1958
  • Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt II về Văn học nghệ thuật

    • Dọn về làng


      […]

      Làm sao bây giờ: ta phải chống!
      Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
      Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
      Súng nổ ngay đì đùng một loạt
      Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
      Cha ơi: cha không biết nói rồi…
      Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
      Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
      Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc
      Sợ Tây nghe, mẹ dỗ “nín” con im.
      Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
      Không ván, không người đưa cha đi cất
      Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng
      Con cởi áo liệm thân cho bố!
      Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
      Máu đầy tay, trên mặt nước tràn…
      Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
      Băm xương thịt mày, tao mới hả!

      […]